Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 1

Web Novel - Chương 53 - Anh hùng đâu cần học hành (1)

Bộ chỉ huy lâm thời Mặt trận Thảo phạt phương Bắc của Quân đội Đế Quốc. Khắp khuôn viên là vô số lều ger, loại lều được quân đội Đế Quốc ưa chuộng vì sự tiện lợi trong việc dựng và dỡ.

“Ối giời, cái thằng này mà cũng lên được Trưởng nhóm Cấp cao á?”

“Đúng là hết thời. Uy danh của Khoa 4 kể như chạm đáy rồi.”

Bên trong một chiếc lều ger, bảy người cả nam lẫn nữ đang tụ tập. Dù khoác trên mình bộ quân phục đen lấm lem bụi đất, gương mặt hằn rõ vẻ mỏi mệt, nhưng họ vẫn cười đùa rôm rả.

“Đó là kết quả tất nhiên rồi.”

Người đàn ông tóc đen đứng giữa bọn họ dõng dạc tuyên bố. Vì đã thành công chiếm được chức danh Trưởng nhóm Cấp cao vốn bị bỏ trống bấy lâu, gương mặt anh tràn ngập vẻ chế giễu và khinh thường hướng về những Trưởng nhóm khác.

“Ngửi mùi của mấy tên Trưởng nhóm quèn các người đã không chịu nổi, nói gì đến việc ngồi chung mâm.”

“Thằng cha này tính sao đây?”

“Trước tiên, cứ đè nó xuống đã.”

Nghe vậy, sáu Trưởng nhóm còn lại lập tức xông vào đè gã Trưởng nhóm Cấp cao xuống sàn, rồi tiện tay vớ lấy đủ thứ đồ vật mà nện tới tấp.

“Mẹ kiếp! Đây là hạ khắc thượng đấy à!”

“Giữa Trưởng nhóm với nhau thì có cấp bậc quái gì chứ.”

“Tưởng lên được Cấp cao là hơn bọn này chắc? Cậu cũng chỉ là thằng chuyên đi dọn rác thôi.”

Vài phút trôi qua, Trưởng nhóm Cấp cao bị ăn đòn và sáu vị Trưởng nhóm đang hăng say đập người đều đứng dậy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Làm ở Khoa 4 sướng là vì thế này đây. Chứ tìm đâu ra chỗ cho mình đánh người thừa kế của một Bá tước Đế Quốc chứ.”

“Dòng máu đỏ dơ bẩn.”

“Có muốn đè nó xuống lần nữa không?”

Dù vậy, cả bảy người đều cười rạng rỡ. Vì những trò đùa thế này vẫn luôn diễn ra giữa họ.

“Mà cũng lạ thật. Cuối cùng cũng có người được chọn làm Cấp cao cơ đấy?”

“Từ trước đến nay Trưởng nhóm nào cũng chết yểu cả. Có chọn thì cũng sớm về với đất, bày vẽ làm gì cho mệt.”

“Cũng phải.”

Tuổi thọ trung bình của một Trưởng nhóm Khoa 4 vốn không dài, đặc biệt là sau khi chiến tranh phương Bắc nổ ra. Vì thế nên vị trí Cấp cao mới bị bỏ trống, nhưng do các Trưởng nhóm hiện tại đã sống sót vượt xa mức trung bình, cuối cùng vị trí này cũng có chủ.

“Cứ thế này mà tiến thẳng đến ngày đình chiến thôi.”

“Chiến tranh kết thúc, tôi sẽ bỏ quách cái cuộc sống chó má ở Phòng Thanh tra này đi.”

“Tôi... sẽ tỏ tình với cô gái ở quê nhà...”

“Thằng này điên rồi chắc.”

Ngay cả gã Trưởng nhóm vốn chẳng có duyên với phụ nữ, nói gì đến cô gái quê nhà, cũng hùa theo không khí mà nói bâng quơ. Đình chiến, rồi sẽ làm gì sau khi chiến tranh kết thúc. Nếu đây là một vở kịch, hẳn đó sẽ là điềm báo cho một bi kịch. Nhưng cả bảy người đều chẳng mảy may để tâm.

Vì họ tin chắc rằng mình sẽ sống sót trở về thủ đô. Cả bảy người đều không một chút hoài nghi.

***

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm, mơn man trên mặt khiến tôi tỉnh giấc.

“A.”

Chết tiệt, lại là giấc mơ đó.

Tôi khẽ thở dài, ngồi dậy. Chắc là dạo này nghĩ nhiều về họ quá nên mới mơ thấy. Nhưng cũng may, đó là một ký ức khá vui vẻ len lỏi vào giấc ngủ.

‘Không hiểu sao lúc đó mình lại vui đến thế.’

Khi ấy, tôi đã thầm vui mừng khi được bổ nhiệm làm Trưởng nhóm Cấp cao. Thật nực cười. Nếu là bây giờ, bất cứ việc gì có thêm dù chỉ một chút trách nhiệm, tôi cũng sẽ nghiến răng từ chối đến cùng. Nhưng lúc đó, tôi lại vui sướng đơn thuần vì cảm thấy mình được công nhận là vượt trội hơn những người khác. Đúng là một chuyện nực cười.

Mà có lẽ, điều nực cười nhất chính là những người từng giữ chức Trưởng khoa 4 và Trưởng nhóm Cấp cao Khoa 4 thời bấy giờ, giờ lại đang ngồi ở vị trí Bộ trưởng và Trưởng phòng.

Tôi xoay cái cổ mỏi nhừ rồi bước xuống giường. Bỗng, câu nói ‘khi chiến tranh kết thúc sẽ bỏ quách cái cuộc sống ở Phòng Thanh tra này đi’ chợt thoáng qua trong đầu. Giữa lúc mọi người đang nói đùa, tên đó đã đột ngột thốt ra một câu chân thành đến lạ.

Trò chơi nói thật bất đắc dĩ đó đã khiến những người khác cũng bắt đầu thổ lộ nguyện vọng thực sự, thay vì những lời sáo rỗng về cô gái quê nhà. Nhưng có lẽ chẳng ai ngờ được rằng, việc từ bỏ Phòng Thanh tra lại là ước mơ xa vời nhất. Cả tôi, cả tên đó, và tất cả những người còn lại.

Nghĩ đến đó, tôi bất giác bật cười.

Vừa ‘đi làm’ ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi liền mở ngay hộp bánh quy ra, nhưng bên trong lại trống không. Có vẻ như trong suốt lễ hội, hộp bánh không được tiếp tế nên cuối cùng cũng đã thấy đáy.

“Thế này thì gay rồi.”

Tôi buột miệng thốt lên với vẻ tiếc nuối.

Nguồn cung lương thực nhỏ bé của riêng tôi đã cạn kiệt. Thói quen ngồi ăn bánh quy một mình trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ vắng tanh đã bị phá vỡ. Hôm nay phải nhờ Louise làm thêm một ít mới được.

Tôi đặt hộp bánh lại chỗ cũ, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc và nhìn quanh phòng. Nguyên liệu thì nhiều, dụng cụ cũng đủ, nên đôi khi ngồi một mình thế này tôi cũng nảy ra ý nghĩ hay là mình cũng thử làm bánh xem sao. Chịu đựng một mình cho đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ một hai ngày thì được, chứ giờ đã thành cả tháng rồi còn gì.

‘Lại nghĩ vớ vẩn rồi.’

Phải dằn lại cơn cám dỗ này mới được. Tay nghề nấu nướng của mình thế nào, tôi tự biết rõ nhất. Trước đây tôi từng phải nấu ăn cho các cán bộ cấp cao cơ mà. Dĩ nhiên, kết quả là một thảm họa.

Vốn dĩ từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý định tự mình vào bếp nên đó là kết quả tất yếu. Nhưng vì rơi vào tình thế không thể không làm nên đành chịu.

‘Hay là mang sách đến đây nhỉ.’

Tôi đã tránh để những thứ khác ngoài dụng cụ nấu nướng ở đây vì sợ chúng có thể bị dính đầy bột mì. Nhưng một mình giết thời gian thì làm được bao nhiêu việc chứ. Hôm nay là một ngày tôi đặc biệt mong ngóng đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ.

Và sau vài giờ chờ đợi một mình, các thành viên câu lạc bộ mà tôi chào đón lại chăm chỉ hơn tôi tưởng.

“Chắc là tạm thời em sẽ chỉ tập trung vào việc học thôi.”

“Vậy à?”

Tôi tỏ vẻ thản nhiên gật đầu trước lời của Louise. Đúng là sắp đến kỳ thi rồi. Chẳng biết ai đã lên lịch cho Học viện, nhưng cái tài đẩy không khí lên cao bằng lễ hội rồi lại dìm xuống đáy bằng kỳ thi này quả thực đã đạt đến trình độ nghệ thuật.

“Vì đây là kỳ thi đầu tiên sau khi nhập học nên em định sẽ cố gắng hết sức mình!”

Nhìn cô bé nắm chặt hai tay đầy quyết tâm, tôi không tài nào mở miệng được. Bảo một trưởng câu lạc bộ đang hừng hực khí thế như thế rằng ‘Không cần đâu, làm bánh quy cho anh đi, anh đói đến hoa cả mắt rồi,’ là điều mà ngay cả một người lớn tồi tệ đến mấy cũng khó lòng thốt ra.

Với một Louise mà tôi biết, nếu tôi nhờ vả thì con bé sẽ đồng ý thôi, nhưng dù sao đi nữa, trở thành một người lớn không những không mở đường cho tương lai của một đứa trẻ mà còn cản trở nó thì có hơi...

“Ừ, em cứ cố gắng nhé. Nỗ lực rồi sẽ có kết quả tốt thôi mà.”

“Vâng!”

Cuối cùng, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc động viên bằng những lời sáo rỗng. Ngày mai chắc phải ghé thư viện từ sáng sớm thật rồi.

“Mà học ở đây cũng tốt thật. Chỉ có mấy đứa chúng ta nên yên tĩnh ghê.”

“Với cả còn có thể trao đổi với nhau được, chắc chắn là tốt hơn thư viện rồi.”

“À, cũng đúng. Ở thư viện còn phải để ý ánh mắt của bà thủ thư nữa.”

Cuộc trò chuyện của Erich và Rater từ góc phòng tựa như một đòn kết liễu. Xem ra trong một thời gian tới, phòng sinh hoạt câu lạc bộ sẽ chẳng còn mùi bánh quy, mà chỉ toàn mùi giấy và mực.

Thực ra, đối với giới quý tộc chiếm phần lớn học viên của Học viện, thành tích chẳng có nhiều ý nghĩa. Sau khi tốt nghiệp, họ cũng không học lên cao hơn, cũng chẳng đi xin việc ở đâu, vậy thì cần gì điểm số cao chứ.

Dĩ nhiên cũng có trường hợp sau khi tốt nghiệp sẽ vào làm trong chính phủ hoặc quân đội, nhưng những nơi đó không xét thành tích thời đi học mà có kỳ thi tuyển dụng riêng. Thậm chí, việc tiến cử còn hữu dụng hơn cả thi cử. Đây là một thế giới mà sự tiến cử vẫn có sức ảnh hưởng lớn hơn các kỳ thi.

Dù vậy, lý do các học viên quý tộc tập trung vào thi cử lại rất đơn giản: đó là một thước đo hữu hình để cạnh tranh. Đối với những kẻ mang dòng máu xanh kiêu hãnh, đây là lý do quan trọng hơn bất cứ điều gì. Ngược lại, các học viên thường dân lại nỗ lực đến tuyệt vọng, bởi thành tích học tập xuất sắc sẽ giúp họ ghi thêm điểm trong mắt giới quý tộc. Suy cho cùng, đó là chuyện liên quan đến cả cuộc đời họ.

“Nhiều môn thi thật đấy nhỉ?”

“Dạ? Em nghe nói đây là còn giảm bớt so với trước kia rồi.”

Tôi buột miệng nói một câu khi nhìn những cuốn sách giáo khoa mà Louise lần lượt lấy ra, nhưng đáp lại là một phản ứng đầy ngạc nhiên. Từng đó mà là đã giảm rồi á? Nếu học tối đa số tín chỉ ở đại học thì chắc cũng tầm này, chẳng lẽ trước đây chỉ ở mức trung học thôi sao?

Thấy tôi ngơ ngác nhìn đống sách giáo khoa, Louise đang nghiêng đầu bỗng như sực nhớ ra điều gì đó rồi gượng cười.

“Nhưng mà... đúng như anh nói, quả là nhiều thật.”

Tôi nhìn thấy đồng tử khẽ dao động của Louise rồi nhẹ nhàng gật đầu cho qua. Cô bé đã trả lời mà không suy nghĩ gì, rồi muộn màng nhận ra.

‘Rằng mình là một người lớn chưa từng đến trường.’

Phản ứng ban đầu của Louise chẳng khác nào đang hỏi, ‘Anh ơi, chẳng phải thời anh đi học còn phải học nhiều hơn sao?’. Ý là, em nghe nói ngày xưa còn kinh khủng hơn, tại sao một cựu học viên như anh lại có phản ứng như vậy.

Nhưng tôi không biết cái “ngày xưa” đó. Vì tôi chưa từng nhập học, nói gì đến tốt nghiệp Học viện. May mà Louise đã nhận ra trước khi tôi kịp nói ra, nên tôi đã tránh được một khoảnh khắc cực kỳ khó xử.

Đôi tai của Louise, người đang ngượng ngùng dời mắt về phía sách giáo khoa, hơi ửng đỏ. Chắc cô bé đã thót tim vì suýt nữa đã buông lời vô ý về trình độ học vấn của tôi. Ừ, tôi hiểu mà. Vì tôi là một trường hợp đặc biệt.

“À, hình như anh không học ở Học viện đúng không?”

Ngươi thì biết cái quái gì, đồ khốn vô tâm.

Câu nói của Rutis đột ngột đâm thẳng vào ngực khiến cơ thể tôi cứng đờ trong giây lát, Louise cũng cẩn thận nhìn sắc mặt tôi. Tôi còn thấy cả Erich ở đằng xa cũng giật mình quay đầu nhìn về phía này.

“...Ừ, đúng vậy.”

“Ồ, thật ra em cũng đã đắn đo rất nhiều về việc nhập học đấy. Bằng tốt nghiệp cũng đâu thực sự cần thiết, tìm được công việc phù hợp với năng khiếu của mình sớm hơn người khác thì tốt biết mấy, đúng không anh?”

‘Câm mồm.’

Nếu người nói câu đó là Trưởng khoa 2 thì tôi đã cho một trận rồi. Điều khiến tôi điên tiết hơn nữa là lời nói đó không hề mang ác ý hay chế nhạo, mà hoàn toàn là sự ngưỡng mộ thuần túy. Thật khó để nổi giận với câu nói ‘Anh thật tuyệt vời vì đã tìm ra năng khiếu và đi làm sớm hơn người khác!’, đúng không chứ?

“Thế sao em không tìm con đường khác mà lại đến Học viện làm gì.”

“Chà, nhưng nhờ đến đây mà em đã gặp được những mối duyên tốt đẹp, phải không anh? Nếu không tới, chắc em sẽ hối hận lắm.”

Nhìn Rutis bật cười, tôi cũng cười theo một ý nghĩa khác. Nếu em không đến thì cái đám vô phương cứu chữa kia ít nhất cũng đã giảm từ năm xuống còn bốn đứa, thế có phải tốt hơn không.

“Ơ, anh? Dù không tốt nghiệp Học viện nhưng anh vẫn là một người rất tuyệt vời mà. Em thấy thế còn ngầu hơn nhiều.”

Dù Louise đã nhận ra lời của Rutis chỉ là một lời khen vô ý và lên tiếng bênh vực, nhưng thật đáng tiếc, đó chẳng phải là lời an ủi gì với tôi. Tôi không cay đắng vì mình không được học ở Học viện. Điều khiến tôi muốn phát điên chính là con đường tôi đã chọn sau khi từ bỏ nó lại khốn nạn đến thế này.

Dĩ nhiên, như lời Rutis nói, tôi cũng đã gặp được nhiều mối duyên khi chọn con đường này. Tuy nhiên, sự thật rằng tôi đã bị gia chủ mê hoặc và tự tay chọn lấy con đường gian khổ này vẫn luôn tồn tại một cách điên cuồng trong một góc tâm trí tôi.

“Cảm ơn em.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng có thể mở lời đáp lại.

Lều Ger (hay Yurt) là nhà ở truyền thống hình tròn của người du mục Trung Á, đặc biệt là Mông Cổ, được làm từ khung gỗ và phủ lớp nỉ hoặc da để cách nhiệt và chống chịu thời tiết khắc nghiệt.