Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Web Novel - Chương 52 - Trưởng phòng hài lòng chứ?

Buổi yến tiệc, sự kiện cuối cùng trong lịch trình hội chợ, đã kết thúc một cách suôn sẻ.

Bữa tiệc khép lại lịch trình hội chợ đã kết thúc êm xuôi.

“Công nương, anh thật sự xin lỗi. Anh không cố ý đâu...”

“Không sao đâu. Chẳng phải anh đã chấp nhận lời mời của em rồi sao?”

Ngoại trừ bàn chân tội nghiệp của Marghetta. Tôi đã cẩn thận đến thế, mà cuối cùng vẫn giẫm phải chân cô ấy mấy lần. May mà tôi đã kịp dồn hết trọng lượng về phía sau để không dồn lực xuống, nếu không thì cô ấy đã phải khổ sở đến nhường nào.

Nếu lỡ giẫm mạnh dù chỉ một lần thôi, một thảm họa kinh hoàng hẳn đã xảy ra. Chân của Marghetta sẽ gãy, rồi tin đồn Trưởng phòng Thanh tra hành hung Tiểu thư Công tước sẽ lan khắp giới quý tộc. Kế đến, tôi sẽ phải đối mặt với chuỗi viếng thăm dồn dập từ Thiết Huyết Công tước đang nổi trận lôi đình, cùng đám người lăm le phía sau từ Ngục Hình Sự.

“Lần sau anh nhất định sẽ chú ý hơn.”

“Ồ, anh đang ngỏ lời cho lần khiêu vũ tiếp theo đấy à?”

“Nếu em vẫn rộng lòng chấp nhận một người như anh.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Marghetta mỉm cười hài lòng. Thật may là cô ấy có vẻ không giận. Vốn dĩ đây là chuyện tôi sai hoàn toàn, nên dù cô ấy có nổi giận thì tôi cũng đành khiêm tốn chấp nhận.

Vì cảm thấy có lỗi, tôi đã ngỏ ý đưa Marghetta về tận ký túc xá, nhưng lạ thay, cô ấy lại kiên quyết từ chối. Không phải kiểu từ chối xã giao dăm ba lần, mà là từ chối một cách chân thành đến mức khiến tôi phải bối rối.

“Em muốn một mình thong thả trở về.”

Cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng đành chịu. Tôi muốn đưa cô ấy về vì áy náy, nhưng ép một người không muốn đi cùng thì còn kỳ cục hơn.

“Hôm nay anh thật sự đã thất lễ quá.”

“Em đã rất vui. Mong rằng đây cũng là một khoảng thời gian vui vẻ đối với anh.”

“Anh cũng rất vui.”

Trong lúc tôi ngắm nhìn bóng lưng của Marghetta vừa quay đi sau cái cúi đầu nhẹ, Louise đang đứng phía sau đột nhiên rảo bước về phía cô ấy.

‘Này, đã bảo đừng có chạy mà.’

Cô bé không hẳn là chạy, nhưng đi nhanh thế kia thì khác gì chạy. Dẫu vậy, có lẽ đã có kinh nghiệm hơn nên lần này cô bé đã đến chỗ Marghetta một cách bình thường và thì thầm điều gì đó. Cả hai đều quay lưng về phía này nên tôi không rõ họ đang nói chuyện gì.

Họ trò chuyện ngắn gọn, rồi cúi đầu chào nhau và rời đi, trông không giống một cuộc đối thoại tồi tệ. Vẻ mặt của Louise khi quay lại cũng chẳng hề u ám.

“Có chuyện gì thế?”

“Em có vài lời muốn nói với tiền bối thôi.”

Nhìn cô bé cười toe toét, có vẻ chẳng có ý định cho tôi biết đó là chuyện gì. Marghetta cũng không tỏ vẻ khó chịu, nên chắc hẳn không phải là lời lẽ gì phiền lòng. Louise cũng thừa thông minh để biết chừng mực.

“Chúng ta cũng về thôi. Mọi người vất vả nhiều rồi.”

Khi bóng dáng Marghetta đã khuất hẳn, tôi quay sang nói với các thành viên câu lạc bộ đang tụ tập phía sau. Cuối cùng một lịch trình lớn mang tên hội chợ đã chính thức khép lại, đầu óc tôi nhẹ nhõm hẳn đi.

Sắp tới là kỳ thi, nhưng đó là lịch trình chẳng liên quan gì đến tôi. Cố vấn thì đâu cần phải thi cử, nên có lẽ tôi sẽ được thảnh thơi một thời gian.

***

Tôi đã cố gắng bước đi một cách tự nhiên nhất có thể cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của anh Carl.

“Đau chết mất...”

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, đôi chân tôi liền khuỵu xuống. Cố gắng đến tận bây giờ đã là nỗ lực hết sức của tôi rồi. Thật tiếc khi đúng vào lúc đó, anh Carl lại ngỏ ý muốn tiễn tôi về. Tôi đã phải cắn răng từ chối vì không tự tin mình có thể lê bước về đến tận ký túc xá.

Vừa cởi đôi giày cao gót ra, bàn chân sưng tấy đỏ ửng liền lộ ra. Cơn đau nhói buốt từ lòng bàn chân khiến nước mắt tôi chực trào, nhưng khi nghĩ lại chuyện ở sảnh tiệc, một nụ cười bất giác lại nở trên môi.

Ban đầu, khi bị anh giẫm lên chân, tôi chỉ thấy thú vị vì nghĩ rằng, à, thì ra anh cũng có lúc mắc sai lầm. Nhưng khi chuyện đó lặp lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba, tôi chẳng còn thấy vui vẻ nữa. Bởi vì tôi đã nhớ lại một lời đồn mà mình tình cờ nghe được trước đây.

Chuyện kể rằng một số thiếu gia khi khiêu vũ, nếu không vừa ý với bạn nhảy, họ sẽ vờ như vô tình mà giẫm lên chân đối phương. Lần đầu nghe câu chuyện đó, tôi đã cho qua và nghĩ rằng làm gì có quý tộc nào thiếu phẩm giá đến vậy, và nếu có thì vị tiểu thư kia phải vụng về đến mức nào mới khiến đối phương phải làm thế.

Vậy mà khi chính mình trải qua câu chuyện nực cười đó, tôi không biết đã bối rối và tủi thân đến nhường nào. Chỉ được khiêu vũ cùng anh thôi em đã hạnh phúc lắm rồi, em đã kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc này biết bao. Hóa ra chỉ có mình em vui thôi sao. Chẳng lẽ anh thực sự ghét em đến vậy?

Vô vàn suy nghĩ ùa về khiến tôi suýt bật khóc, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của anh, tôi không thể không bật cười. Bởi vì trông anh cũng hoang mang không kém, ánh mắt bối rối không biết phải làm sao. Bởi vì tôi có thể cảm nhận được anh đang cố hết sức để tôi bớt đau dù chỉ một chút.

‘Chỉ là anh ấy không biết khiêu vũ thôi.’

Đó đơn thuần chỉ là sai lầm của một người chưa từng khiêu vũ bao giờ. Tôi đã vô cùng hạnh phúc, vì không phải anh ghét tôi, và vì dường như đây là lần đầu tiên anh khiêu vũ.

‘Mình là ‘lần đầu’ của anh.’

Bạn nhảy đầu tiên. Mình là người cùng anh điệu vũ đầu tiên. Không phải ai khác, mà chính Marghetta Valenti này là người đầu tiên.

Huhu...

“Khì khì... A.”

Trong lúc lơ đãng, tôi đã bật ra một tiếng cười thiếu trang nhã. Dù không có ai nhìn thấy, tôi vẫn hắng giọng vì ngượng ngùng và nhìn xuống chiếc hộp nhỏ trên tay.

“Người bôi lên chỗ đau là sẽ đỡ hơn đấy.”

Đó là lọ thuốc mà tiểu thư Louise đã đến đưa cho tôi lúc nãy. Có vẻ như cô ấy đã lấy nó từ chỗ nhân viên y tế túc trực ở một góc sảnh tiệc để phòng hờ các trường hợp khẩn cấp.

“Thật ra là do anh ấy lấy về, nhưng anh ấy ngại không dám đưa trực tiếp nên đã nhờ em chuyển lại giúp.”

‘Nói dối.’

Tôi đã luôn dõi theo xem anh Carl đang ở đâu, đi đâu. Anh ấy hoàn toàn không có thời gian để đi lấy thuốc. Nhưng tôi vẫn im lặng nhận lấy. Tôi vờ như không biết vì cảm kích tấm lòng của người hậu bối.

Có lẽ cô ấy sợ tôi sẽ buồn vì liên tục bị anh giẫm lên chân, hoặc đơn giản chỉ là lo tôi sẽ khổ sở vì đau. Ngay cả sự chu đáo khi lặng lẽ đến đưa thuốc mà không cho ai biết cũng khiến tôi kinh ngạc. Việc cô ấy nhường công lao cho anh Carl thay vì nhận về mình cũng làm tôi rất hài lòng.

Phải, phải như thế chứ. Nếu đã là tiểu thư được anh ấy dành thời gian và tâm huyết chăm sóc, thì đương nhiên phải thể hiện được phẩm chất như vậy.

‘Xem ra chuyện hôm nay có thể tha thứ được rồi, tiểu thư Louise ạ.’

Chuyện cô ấy được ôm trong vòng tay của anh, tôi có thể đặc biệt bỏ qua. Dù sao thì cả đời này tôi cũng sẽ sống trong vòng tay của anh ấy. Chút khoan dung đó tôi có thể ban cho.

...Trước hết phải bôi thuốc đã. Hôm nay tuy vui thật nhưng chân thì đau quá. Dù vậy vẫn thấy thích.

***

Buổi báo cáo định kỳ lại đến như thường lệ.

—Nếu đang đi trên đường mà có lưỡi dao kề vào cổ thì cứ chấp nhận đi, coi như số cậu đã tận.

“......”

Chẳng hiểu sao tôi lại kể cả thảm họa ở sảnh tiệc, và trước phản ứng của vị Bộ trưởng, tôi chẳng biết nói gì hơn. Thật ra chính tôi cũng đang nghĩ như vậy.

Thẳng thừng từ chối cô con gái út được nuôi nấng như ngọc ngà, giờ lại còn giẫm lên cả chân cô ấy nữa à? Tiểu thư Công tước có tự đi lại được không đấy? —Dù Thiết Huyết Công tước có giết cậu thì Bộ Tư pháp cũng sẽ tuyên bố vô tội thôi.

“Nhưng tôi đã giẫm rất cẩn thận rồi...”

—Cẩn thận thì đáng lẽ không được giẫm lên chân người ta. Người ta cứ gọi cậu là đồ điên, giờ cậu điên thật rồi sao?

Lời nào ông ta nói cũng chí phải nên lần này tôi cũng không thể phản bác. Nếu lúc đó Marghetta chỉ cần rơi một giọt nước mắt thôi thì có lẽ bây giờ Kỵ sĩ đoàn của Thiết Huyết Công tước đã kéo đến học viện rồi. Thật kinh khủng.

—Vậy, chuyện hôm nay là thế nào?

Thấy tôi im lặng, vị Bộ trưởng đổi chủ đề. Chuyện hôm nay, chắc là ông ta đang nói đến vụ việc đó.

“Tôi đã tuân theo Hoàng mệnh để quét sạch phản tặc.”

—Ta hỏi vì không biết chắc? Một kẻ vốn làm việc đâu ra đấy bỗng dưng tạo ra một tiền lệ vớ vẩn rồi khăng khăng tuân theo, giờ lại viện cớ nguyên tắc là có lý do gì?

“Bệ hạ đã mong muốn như vậy. Trong Hoàng mệnh, Người có đề cập đến thiên mệnh, đại lễ, và quét sạch, làm sao tôi có thể chống lại được.”

—Nghe hay nhỉ.

Vẻ mặt của vị Bộ trưởng như thể vừa nghe một điều nực cười. Nhưng lần này tôi cũng không thể phản bác.

—Ta đã nói rõ rồi mà. Phòng Thanh tra phải hành động triệt để theo nguyên tắc thì mới không có hậu họa. Tự nhiên nhân danh lòng nhân từ mà tạo ra tiền lệ kỳ quặc thì chỉ có cậu mệt mỏi thôi.

Một tiền lệ mà chưa đầy hai năm đã tự tay phá bỏ thì tạo ra làm gì chứ.

Những lời vị Bộ trưởng nói thêm như những mũi dao găm vào tim tôi.

—Ta nói trước để cậu biết, ta không trách việc cậu đã làm theo nguyên tắc lần này. Vì đó là điều Phòng Thanh tra đương nhiên phải làm. Ta chỉ trách cậu đã tự đặt ra một tiền lệ, để rồi tự mình tùy tiện tuân theo hay phớt lờ nó.

“Tôi xin lỗi.”

—Cái thằng khốn này chỉ nhanh miệng xin lỗi vào những lúc như thế này thôi.

Vị Bộ trưởng thở dài một cách bực bội rồi trừng mắt nhìn tôi.

—Bệ hạ cũng rất hài lòng với cách xử lý lần này. Trong nội bộ Phòng Thanh tra cũng có chút thắc mắc về việc đột ngột tuân thủ nguyên tắc, nhưng gần như không có sự phản đối nào.

“Đó là một điều may mắn.”

—Nếu đó là quyết định quay về nguyên tắc sau khi cậu đã suy nghĩ kỹ càng thì đúng là may mắn thật. Nhưng nhìn phản ứng của các cán bộ thì có vẻ không phải vậy.

Nghe vậy, tôi lặng lẽ cúi đầu. Vì vị Bộ trưởng đã biết hết mọi chuyện rồi mới nói.

—Nếu cậu hành động nhân danh lũ trẻ đó, thì hãy nghĩ xem chúng sẽ nói gì khi nhìn thấy bộ dạng của cậu rồi hẵng làm.

“...Tôi sẽ ghi nhớ.”

—Đồ vô dụng.

Buổi báo cáo định kỳ kết thúc như vậy.

Không lâu sau, Bộ trưởng Bộ Nội vụ cũng liên lạc với tôi. Lần này là để truyền đạt lại lời của Hoàng đế.

Không có gì to tát cả. Lời của Hoàng đế có thể tóm gọn là ‘Dù trước đây đã làm những việc không phù hợp, nhưng xem ra đã tỉnh táo trở lại nên rất hài lòng.’ Phải, Người có vẻ rất hài lòng. Vì thanh kiếm mà Người từng lo ngại đã cùn đi, nay đã trở lại đúng vai trò của nó.

—Một thanh kiếm có thể dùng được lâu dài mới là danh kiếm thực sự. Thật may là Trưởng phòng Thanh tra cũng biết điều đó.

Ngay trước khi ngắt liên lạc, lời của vị Bộ trưởng Bộ Nội vụ cũng rất thẳng thắn và đơn giản. Ý là ‘Thật may vì cậu đã quay lại với vai trò của mình.’

Nằm trên giường, đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi đã nghĩ đó là lựa chọn duy nhất. Tôi đã nghĩ dù sao cũng là tiền lệ do mình tạo ra, nên tạm thời phớt lờ cũng chẳng sao. Tôi đã nghĩ vì đã xử lý mọi việc triệt để nên lòng mình sẽ thanh thản.

—Nếu cậu hành động nhân danh lũ trẻ đó, thì hãy nghĩ xem chúng sẽ nói gì khi nhìn thấy bộ dạng của cậu rồi hẵng làm.

Có vẻ như không phải vậy.

Lời của vị Bộ trưởng vẫn còn văng vẳng bên tai, xem ra là tôi đã sai rồi.

‘Chết tiệt.’

Tôi đúng là vẫn còn non nớt như một đứa trẻ.

“Gọi một tiếng chị khó đến thế à? Cứ ngượng ngùng thế này, đúng là trẻ con mà!”

“Đừng nói nhảm nữa, ra ngoài đi. Trưởng khoa đang tìm cô đấy.”

Cứ thế này thì có lẽ tôi đã chẳng cần phải từ chối đến cùng khi Hecate bảo tôi gọi cô ấy là chị.