Người ta mỹ miều gọi đó là ma thuật độc nhất, nhưng thực chất cũng không có gì quá cao siêu. Đó là loại ma thuật do một pháp sư sáng tạo ra, chưa từng tồn tại trước đây, và chỉ có thể được kích hoạt bằng phương thức vận dụng mana đặc thù của người đó. Chỉ những ai được chính vị pháp sư ấy đích thân truyền dạy mới có thể mô phỏng theo.
Đúng vậy, không có gì ghê gớm cả. Phải nói là nó vô cùng, vô cùng đặc biệt mới đúng. Hơn nữa, nếu đó là ma thuật độc nhất của Ma Tông Công tước, giá trị của nó lại càng không thể đong đếm. Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu đám pháp sư trứ danh trên khắp đại lục hay tin có thể học được ma thuật độc nhất của vị ấy, khối kẻ sẽ sẵn lòng bò bốn chân đến tận Tháp Ma Thuật cho mà xem.
May mà vị Hiệu trưởng đứng cạnh tôi đã có tuổi nên còn giữ được bình tĩnh, chứ nếu trẻ hơn chút nữa, hẳn ông ấy đã lao thẳng đến chỗ Louise rồi.
‘Phát điên mất thôi.’
Và từ phản ứng của Hiệu trưởng, tôi có thể chắc chắn một điều: Việc Louise có thể sử dụng ma thuật độc nhất của Ma Tông Công tước là một bí mật mà ngay cả người đứng đầu Học viện cũng không hề hay biết. Một bí mật của riêng Louise mà không một ai trên đời tường tận. À không, Ma Tông Công tước chắc chắn phải biết chứ.
‘Chắc chắn là Ma Tông Công tước đã dạy cho cô bé.’
Ma thuật độc nhất do người khác phát triển không phải là thứ có thể dễ dàng bắt chước. Kể cả trong trường hợp hi hữu có người nảy ra ý tưởng tương tự và tạo ra một loại ma thuật độc nhất na ná, thì ít nhất nó cũng sẽ mang một hình thái khác biệt, tùy theo cách vận dụng mana của người phát triển.
Nhưng ma thuật của Louise vừa rồi rõ ràng là của Ma Tông Công tước. Tôi đã trực tiếp chứng kiến nó không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn được Hiệu trưởng kiểm chứng chéo, nên không thể nào nhầm được. Chắc chắn là ma thuật độc nhất của vị ấy. Tôi dám lấy đơn từ chức của mình ra để cược.
“Thưa Hiệu trưởng, ông có thể dành cho tôi chút thời gian được không?”
“Đi ngay thôi. Chắc chắn đây sẽ là một cuộc nói chuyện dài.”
Tôi vừa ngỏ lời, Hiệu trưởng đã lập tức gật đầu với vẻ mặt bế tắc. Chuyện này cần phải được thảo luận kỹ càng.
Trước khi quay gót về phòng Hiệu trưởng, tôi chợt bắt gặp ánh mắt của Louise vẫn còn đang đứng trên sân đấu. Thấy cô bé cười rạng rỡ vẫy tay, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Ừ, chúc mừng em đã chiến thắng.
Nhưng giá mà em thắng bằng một loại ma thuật khác thì tốt biết mấy.
Trong phòng Hiệu trưởng chỉ có tôi và ông ngồi đối diện nhau. Ngay cả thư ký cũng lui ra ngay sau khi dâng trà. Những câu chuyện liên quan đến Công tước, dù là nhỏ nhặt nhất, cũng tuyệt đối không được lọt ra ngoài.
“May mắn thay, loại ma thuật mà học viên Louise sử dụng không phải là loại được nhiều người biết đến.”
“Đúng là trong cái rủi có cái may.”
Ma Tông Công tước sở hữu vô số ma thuật độc nhất nhờ vào tài năng điên rồ của mình. Thật may mắn làm sao, ma thuật mà Louise sử dụng lần này lại là loại ít được biết đến nhất trong số đó. Nếu là một ma thuật nổi tiếng hơn dù chỉ một chút thôi, cả sân đấu hẳn đã náo loạn cả lên rồi.
Dù vậy, tôi vẫn không khỏi thở dài ngao ngán. Dẫu sao đây cũng chỉ là cái may trong cái rủi, còn bản thân tình huống này vẫn là một điều bất hạnh. Bởi nó có nghĩa là Louise, người tôi cứ ngỡ chỉ là một con chuột lang nước vô hại, lại có dính líu đến một vị Công tước.
‘Xui xẻo thật chứ.’
Đối với tôi, các Công tước còn đáng sợ hơn nhiều so với một vị Hoàng tử hữu danh vô thực và một vị Hoàng tử ngoại quốc sẽ chẳng còn là gì sau khi tốt nghiệp. Bởi lẽ mỗi một vị Công tước, theo nhiều nghĩa khác nhau, đều không phải người thường.
“Trước hết, chúng ta phải tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa Ma Tông Công tước và cô bé Louise.”
“Xem ra tốt nhất là nên xác nhận trực tiếp với đương sự. Anh thấy thế nào?”
“Đương sự” mà Hiệu trưởng nói đến dĩ nhiên là Louise. Cả tôi và ông đều không đủ can đảm để trực tiếp hỏi Ma Tông Công tước bất cứ điều gì. Ai mà biết sẽ gặp phải chuyện gì nếu cứ tự mình tìm đến chứ.
“Tôi nhớ không lầm thì Ma Tông Công tước Điện hạ không có con cái, cũng chẳng có đệ tử nào mà.”
Giữa lúc hai chúng tôi đang im lặng, Hiệu trưởng buông một câu nghe như than thở. Thực ra, việc có một học viên liên quan đến Công tước cũng không phải vấn đề gì to tát. Ngay cả Marghetta, người được Thiết Huyết Công tước hết mực cưng chiều, cũng đang đường hoàng theo học tại đây, và con gái của Toàn Thắng Công tước, tức Hoàng Thái tử phi hiện tại, cũng xuất thân từ Học viện này.
Vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi bị đánh úp trong tình trạng không hề hay biết. Nếu ngay từ đầu đã biết Louise có liên quan đến một vị Công tước, tôi đã chẳng sốc đến thế. Huống hồ, đối tượng lại là Ma Tông Công tước, người dường như chẳng có và cũng được mong là sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với Học viện.
Cuộc hội đàm với Hiệu trưởng cứ thế kết thúc trong những lời than thân trách phận.
‘Rốt cuộc mình vẫn phải là người đi hỏi.’
Và thế là, nhiệm vụ tra hỏi Louise về mối quan hệ với Ma Tông Công tước cứ thế được giao cho tôi. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên đến độ phải đến khi bước ra khỏi phòng Hiệu trưởng tôi mới nhận ra. Đúng là một màn đùn đẩy trách nhiệm điêu luyện như hơi thở. Đây gọi là kinh nghiệm dày dạn sao?
Càng đến gần phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tiếng ồn ào càng lúc càng rõ, có vẻ như các thành viên đã tụ tập đông đủ. Cũng tốt, đỡ mất công đi tìm Louise.
“Ồ, Cố vấn! Anh đến rồi sao?”
Người chào đón tôi khi cánh cửa mở ra lại là Rutis, một điều hơi đáng tiếc.
“Ừ. Mọi người đã tập trung đông đủ cả rồi nhỉ.”
“Bọn em định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ. Em đang định đi tìm anh thì may quá, anh lại đến rồi!”
Nghe vậy, tôi đảo mắt một vòng quanh phòng, thấy lò nướng đang hoạt động hết công suất. Lại còn tự mình chuẩn bị đồ ăn mừng, đúng là một đám nhóc siêng năng đến lạ.
“Mọi người đã vất vả nhiều rồi. Anh không xem phần thi lý thuyết nên không rõ, nhưng ít nhất thì phần thực hành của các em rất xuất sắc.”
Tôi vừa ngồi xuống vừa nói vài lời động viên. Dù sao thì hôm nay họ cũng đã phải trải qua một ngày mệt mỏi với bài kiểm tra và cả cú sốc kia. Dĩ nhiên, những người vất vả hơn cả là hai vật tế thần và vật tế thần thứ ba ngoài dự kiến đã lĩnh trọn ma thuật độc nhất.
“Ha ha, cảm ơn anh. Nhưng người đỉnh nhất phải là Louise mới đúng.”
“Đúng vậy. Cậu ấy đã dồn ép đối thủ bằng một loại ma thuật lần đầu em được thấy.”
Chắc vì nhắc đến chủ đề ma thuật nên Rater đã tiếp lời Rutis. Ừ, dĩ nhiên là lần đầu thấy rồi. Nếu đó là loại ma thuật nổi tiếng đến mức cả cậu cũng biết thì mới thực sự là chuyện lớn đấy.
“Đúng là rất đáng nể.”
Dù sao thì chủ đề cũng đã tự nhiên chuyển sang ma thuật của Louise, tạo cơ hội hoàn hảo để tôi xen vào. Tôi không thể hỏi thẳng “Em có quan hệ gì với Ma Tông Công tước không?”, nhưng có thể hỏi vòng.
“Anh không rành về ma thuật lắm, nhưng đó quả là một loại ma thuật rất đặc biệt. Đến mức anh cũng tò mò không biết em đã học nó ở đâu đấy.”
Trước tiên, tôi nhẹ nhàng thăm dò. Vì trước nay cô bé vẫn giấu kín ma thuật độc nhất, có khả năng cô bé sẽ tiếp tục giữ im lặng về mối quan hệ với Ma Tông Công tước. Tuy nhiên, hôm nay cô bé đã công khai bí mật đó, nghĩa là cũng có khả năng sẽ tiết lộ mối quan hệ này. Chỉ cần nghe câu trả lời của Louise, tôi sẽ biết được khả năng nào cao hơn.
“Hồi nhỏ em có được một vị pháp sư dạy cho. Ngài ấy tự xưng là một kẻ lang thang, em tình cờ gặp được ngài ấy ở gần dinh thự.”
Kẻ lang thang. Đó là từ mà Ma Tông Công tước vẫn hay dùng mỗi khi bỏ bê công việc để chu du đây đó. Nghe nói các pháp sư của Tháp Ma Thuật mỗi lần đi tìm tung tích của vị Ma Tông Công tước mất tích đều nghe thấy từ “kẻ lang thang” đến phát ngán.
“Ngài ấy có mái tóc màu xanh giống hệt cậu vậy đó, Rater. Không biết có phải ai tóc xanh cũng đều giỏi ma thuật không nhỉ?”
“Đó là một giả thuyết thú vị đấy.”
Louise cười khúc khích, còn Rater thì vui vẻ đáp lại. Nhưng tôi thì không thể cười nổi.
‘Ma Tông Công tước tóc trắng cơ mà.’
Nếu không phải tóc trắng mà là tóc xanh, thì nghĩa là vị ấy đã cải trang khi tiếp cận Louise. Vậy thì có lẽ chính Louise cũng không biết mình đã học ma thuật từ ai.
‘Chết tiệt.’
Nhiệm vụ bị đùn đẩy cho tôi giờ đã thay đổi hoàn toàn. Không phải là hỏi Louise về mối quan hệ với Ma Tông Công tước, mà là phải trực tiếp hỏi chính Ma Tông Công tước lý do vị ấy dạy ma thuật cho Louise.
Việc một đệ tử không ai hay biết của Ma Tông Công tước xuất hiện tại Học viện tuy có đau đầu, nhưng vẫn là chuyện có thể xử lý được. Thế nhưng, việc Ma Tông Công tước che giấu cả thân phận để đào tạo đệ tử lại không phải là chuyện có thể xem nhẹ.
Bởi nó có nghĩa là một chiến lực đặc biệt như pháp sư, lại còn là người được Ma Tông Công tước trực tiếp chỉ dạy, đã được bồi dưỡng ở một nơi không ai hay biết. Không có gì đảm bảo rằng sẽ không có thêm những trường hợp tương tự, và có thể những chiến lực đặc biệt mà Đế Quốc không nắm được đang nằm rải rác khắp nơi.
‘Và mình phải là người đi hỏi chuyện đó sao?’
Tình huống kinh khủng này khiến đầu óc tôi trống rỗng. Chỉ cần nhận được liên lạc từ một vị Công tước đã đủ khiến tim đập chân run, đằng này tôi còn phải là người chủ động liên lạc ư? Lại còn với nội dung kiểu ‘Thưa ngài, hình như ngài đang lén lút làm chuyện gì đó mờ ám thì phải’? Chết tiệt, độ khó này đúng là điên rồ.
‘Hay là ném cho Bộ Đặc vụ nhỉ.’
Tôi đã nghiêm túc nghĩ đến phương án đó.
Nhưng càng nghĩ, tôi lại thấy đó là một ý tưởng không tồi. Những vấn đề liên quan đến chiến lực đặc biệt như pháp sư vốn thuộc thẩm quyền của Bộ Đặc vụ. Nhìn rộng ra, vụ việc lần này đúng là thuộc phạm vi quản lý của họ.
Phải rồi, tôi thuộc Bộ Tài chính cơ mà. Là một công chức, tôi chỉ nên chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình, không nên nhúng tay vào việc của người khác. Chuyên gia tồn tại là có lý do của nó.
Cuộc nói chuyện với Trưởng phòng Tình báo sau một thời gian dài thật sự là một trải nghiệm tồi tệ.
—Anh rốt cuộc cũng phát điên rồi à?
“Thì đây là vấn đề liên quan đến pháp sư còn gì.”
—Chuyện này phải được xếp vào loại vấn đề liên quan đến Công tước Điện hạ mới đúng. Đừng có tự tiện phân loại vớ vẩn rồi ném sang đây.
Vị Trưởng phòng Tình báo ban đầu còn bình thản nhận cuộc gọi, nhưng ngay khi biết đó là vụ việc liên quan đến Ma Tông Công tước, anh ta đã phản ứng dữ dội. Chắc chắn Phòng Tình báo, vốn đã quá tải dù chẳng ai đụng đến, không hề muốn ôm thêm quả bom tấn mang tên Công tước này.
Nhưng biết làm sao được, tôi cũng có muốn đâu. Bộ tôi thì thời gian rảnh rỗi lắm chắc.
“Đây không phải là vấn đề có thể cho qua được. Biết đâu đệ tử của Ma Tông Công tước Điện hạ lại đang có mặt ở khắp nơi thì sao.”
—Tôi hiểu đây là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng tại sao lại hỏi Phòng Tình báo?
“Các anh không có thông tin gì liên quan sao?”
—Ha.
Tôi cảm thấy hơi ngượng trước tiếng cười khẩy đầy vẻ khó tin của Trưởng phòng Tình báo. Thật ra tôi cũng đoán là không có. Ngũ vị Công tước là quý tộc của những quý tộc, là cánh tay đắc lực và là đối tác trung thành của Hoàng đế. Dù là Phòng Tình báo đi nữa, việc thu thập thông tin về các Công tước mà không có lệnh của Hoàng đế là điều không thể.
Dù vậy, tôi vẫn thử hỏi với một tia hy vọng mong manh, biết đâu Hoàng đế đã hạ mật lệnh nào đó liên quan đến Ma Tông Công tước, nhưng xem ra là công cốc.
Sau vài lần tranh cãi qua lại, Trưởng phòng Tình báo thở dài một tiếng rồi gật đầu.
—Tôi hiểu tình cảnh của Trưởng phòng Thanh tra. Giữa lúc phải để mắt đến các nhân vật chủ chốt tại Học viện mà lại vướng thêm Ma Tông Công tước Điện hạ thì không thảnh thơi nổi là phải.
“Cảm ơn vì đã thấu hiểu.”
—Phòng Tình báo cũng chẳng rảnh rỗi gì. Chắc Trưởng phòng Thanh tra cũng rõ điều đó.
“Dĩ nhiên rồi.”
—Thôi được rồi, dù sao tôi cũng đang ở kinh đô, tôi sẽ thử tìm cách xem sao. Chứ trông mong gì ở một vị Trưởng phòng Thanh tra đang phải biệt phái ở tỉnh lẻ được.
Vị Trưởng phòng Tình báo tặc lưỡi, cuối cùng cũng tỏ ra thấu hiểu và chấp nhận lời thỉnh cầu tha thiết của tôi. Quả không hổ danh Trưởng phòng Tình báo, tôi đã đặt trọn niềm tin vào anh mà.
Và niềm tin tôi dành cho anh ta đã vỡ tan tành ngay sáng hôm sau, khi tôi kiểm tra tin nhắn trên quả cầu liên lạc.
[ Đã cố gắng nhưng không thành. Rất lấy làm tiếc.
- Trưởng phòng Tình báo, Bộ Đặc vụ ]
Ban đầu tôi không hiểu tin nhắn này có nghĩa là gì, nhưng khi đọc tin nhắn tiếp theo, tôi đã thông suốt.
[ Cưng à. Thấy tin thì gọi lại ngay nhé. ]
Một tin nhắn ngắn gọn, không ghi rõ người gửi. Nhưng xét theo tình hình và giọng điệu này, chỉ có thể là một người.
‘Tên khốn Trưởng phòng Tình báo.’
Bảo là sẽ tìm cách cơ mà.
Cách của tên đó là ném thẳng số liên lạc của Ma Tông Công tước cho tôi thế này đây à?
Hoàng Thái tử phi (chữ Hán: 皇太子妃) là danh hiệu dành cho chính thê (vợ chính) của Hoàng thái tử. Người có địa vị tương đương với Hoàng hậu tương lai, là hôn phối của người kế vị ngai vàng.