Chương 20: Lòng can đảm khi con người sợ hãi
“Thằng bé Trần Trần từ nhỏ đã rất nhút nhát, không thích chủ động chơi với bọn trẻ trong viện, thường xuyên chỉ chơi một mình.”
“Không biết từ khi nào nó lại trở nên hoạt bát hẳn lên, lúc đó tôi còn mừng, tưởng đâu cuối cùng nó cũng có bạn.”
“Nhưng về sau tôi dần thấy có gì đó không ổn. Trần Trần mỗi lần đều ra ngoài sau bảy giờ tối, về nhà thì người lấm lem bẩn thỉu, trên tay và má hay có vài vết xước nhỏ.”
“Có lần nó đi mãi không thấy về, tôi lo quá nên nhờ bác tổ trưởng đi tìm. Tìm rất lâu, cuối cùng phát hiện ra Trần Trần đang thu mình trong bồn nước bỏ hoang trong khu.”
“Nó co ro một mình trong đó, toàn thân run lẩy bẩy. Chúng tôi hỏi nó đang làm gì, nó nói đang chơi trốn tìm với bạn.”
“Tôi và tổ trưởng hỏi tên người bạn đó, Trần Trần im lặng mãi mới nói bạn mình tên là ‘Khóc’.”
“Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, làm gì có ai lại tên là ‘Khóc’? Bác tổ trưởng nghe xong cũng lập tức biến sắc, ông ấy hỏi Trần Trần có phải đứa bé tên ‘Khóc’ kia sống ở tầng ba không.”
“Trần Trần gật đầu. Sau đó bác tổ trưởng kể lại một chuyện còn kinh khủng hơn, tuy căn phòng dán đầy bùa trên tầng ba kia không từng xảy ra vụ giết người nào, nhưng đã từng có chuyện còn đáng sợ hơn cả án mạng.”
“Hồi xưa khu này có nhiều đứa trẻ liên tục mất tích. Cuối cùng tất cả quần áo và đồ đạc còn sót lại của lũ trẻ ấy đều được tìm thấy trong căn phòng 1034 trên tầng ba.”
“Phòng 1034 giống như căn phòng chuyên ăn thịt trẻ con. Về sau mọi người mới phong tỏa hoàn toàn cửa sổ và cửa ra vào tầng ba, tình hình mới tạm ổn.”
“Đứa bé tên Khóc ấy đã biến mất từ lâu rồi, không ngờ giờ lại bám lấy Trần Trần.”
Những nếp nhăn trên mặt bà lão nhíu lại: “Từ khi tôi không cho Trần Trần ra ngoài chơi với Khóc nữa, tính cách nó thay đổi hẳn, trở nên cáu gắt, thường xuyên nói có người đang đợi nó, đang gọi tên nó. Mỗi lần tôi mềm lòng để nó ra ngoài, nó lại chạy sang phòng đối diện, đứng trước cửa tự lẩm bẩm một mình, khi thì cười, khi thì khóc. Cuối cùng tôi chẳng còn cách nào khác, đành nhốt nó trong phòng ngủ.”
Nghe bà kể xong, trong lòng Hàn Phi lạnh đi một nửa. Trong tòa nhà này có rất nhiều thứ đáng sợ, nhưng không ai dám tới gần phòng 1034. Đến mức cuối cùng phải phong tỏa căn phòng đó, có thể thấy đứa bé tên Khóc kia khủng khiếp đến mức nào.
“Trần Trần bị tôi nhốt trong phòng ngủ, tính khí càng ngày càng tệ. Tối qua sau bữa cơm, tôi sơ ý một chút, thế là nó chạy mất. Khi tôi chạy đến cửa thì phát hiện cửa phòng đối diện đang mở hé, không biết ai đã gỡ hết bùa trên cửa và mấy tấm ván gỗ đóng bên trong.”
Bà thở dài, trông rất lo lắng cho Trần Trần.
“Bùa có thể do Trần Trần xé, nhưng mấy tấm ván thì chắc chắn không phải nó gỡ được, phải là người lớn khác trong khu.” Hàn Phi cảm thấy hàng xóm của mình chẳng ai bình thường, nên mỗi lần suy nghĩ đều nghĩ theo hướng tệ nhất: “Gần đây trong khu có xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Tôi cũng không rõ.” Bà lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Phải rồi, tôi đã rất lâu rồi không thấy bác tổ trưởng, dường như ông ấy đã mất tích rồi.”
“Tổ trưởng?” Hàn Phi đã không chỉ một lần nghe đến danh xưng này: “Bà ơi, người mà mọi người gọi là tổ trưởng ấy, rốt cuộc là ai vậy?”
“Ông ấy là người dọn vào tòa nhà này sớm nhất, đã ngoài sáu mươi tuổi, nhìn rất hòa nhã, quan hệ tốt với mấy người hàng xóm lớn tuổi. Nhưng sau khi những người đó rời đi, tinh thần ông ấy cũng sa sút.”
“Sống ở nơi thế này, ai mà không sa sút được chứ?” Hàn Phi nhớ lại lời Mạnh Thi từng nói, trong lòng thoáng hiện ra một người quen: “Bà ơi, tổ trưởng ấy có phải tóc bạc trắng, bên cổ có nốt ruồi đen không…”
“Đúng rồi! Cậu từng gặp ông ấy sao?” Bà cụ rất kinh ngạc.
“Thật là ông ta sao?” Những manh mối hỗn loạn trong đầu Hàn Phi dần xâu chuỗi thành một đường dây, ông cụ mà cậu vừa nhắc đến chính là chủ tiệm đã bán cho cậu chiếc mũ chơi game!
Lão già đó chắc chắn không đơn giản! Việc trông mộ chỉ là một thân phận của ông ta mà thôi!
Não bộ Hàn Phi vận hành nhanh chóng, hiện tại thông tin cậu nắm được vẫn còn quá ít: “Bà biết tổ trưởng thường sống ở đâu không?”
“Ông ấy ở tầng mười, phòng 1101. Cậu định tìm tổ trưởng cứu Trần Trần sao?” Mạnh Thi mặt mày lo âu: “Hành lang rất nguy hiểm, hơn nữa giờ chỉ cần ra ngoài là có thể gặp phải Khóc.”
Hàn Phi ghi nhớ con số 1101, đây là đầu mối quan trọng nhất từ lúc vào trò chơi đến giờ: “Muốn lên phòng 1101 thì phải đi lên tầng. Giờ tôi mới cấp 2, khả năng sống sót đến tầng mười quá thấp. Không thể liều được, phải từ từ mà làm.”
Liếc nhìn Mạnh Thi, trong lòng Hàn Phi nảy ra một ý tưởng.
Trần Trần là người thân quan trọng nhất của Mạnh Thi, giờ Trần Trần đang gặp nguy hiểm, nếu cậu có thể cứu được nó, thì Mạnh Thi nhất định sẽ trở thành người đồng hành đáng tin cậy nhất.
Hợp tác với một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, trước đây Hàn Phi chưa từng nghĩ tới, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, mỗi một phần sức mạnh đều vô cùng quý giá.
Vừa rồi Mạnh Thi đã cứu mạng cậu, từ góc độ đạo nghĩa mà nói, giúp bà ấy cũng là báo đáp.
Nhưng điểm mấu chốt hơn cả là: Hàn Phi không định trực tiếp vào căn phòng bên cạnh tìm Trần Trần, mà muốn dụ Khóc lên tầng bốn – nơi có căn hộ quái vật – để giải quyết triệt để.
Lùi một bước mà nói, nếu bạn cùng phòng quái vật không giết được Khóc, chỉ cần nó cầm chân được Khóc, thì cậu và bà lão sẽ có thời gian lẻn vào phòng tầng ba tìm Trần Trần.
Lại lùi thêm một bước, dù không tìm thấy Trần Trần, chỉ cần Hàn Phi dám liều mình làm những chuyện đó, cũng đủ để chiếm được lòng tin tuyệt đối của bà cụ.
Chỉ cần khiến bà hoàn toàn tin tưởng mình, vậy là cậu đã có được người bạn chân chính đầu tiên trong tòa chung cư âm u đáng sợ này!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hàn Phi đã hạ quyết tâm. Cậu chuẩn bị nắm lấy cơ hội hiếm có này.
Hít sâu một hơi, Hàn Phi mang vẻ mặt quyết tử quay sang nói với bà lão: “Bà ơi, cháu có một cách có lẽ có thể cứu được Trần Trần.”
“Cách gì vậy?” Bà lão sốt ruột hỏi.
“Cháu làm mồi nhử, dẫn Khóc lên tầng, bà nhân cơ hội đó vào phòng đối diện kiểm tra. Nếu Trần Trần ở trong đó thì lập tức đưa nó ra.”
“Không được! Cậu làm vậy là lấy mạng mình ra cược! Tuyệt đối không được!” Bà lão lập tức từ chối, rất nghiêm khắc.
“Cứ ngồi đây mãi cũng chẳng có ích gì.” Hàn Phi nói ra suy nghĩ thật của mình: “Vậy thế này đi, chúng ta chờ ba tiếng. Nếu sau ba tiếng Khóc vẫn canh ở cửa, thì làm theo cách cháu nói, cháu dẫn nó đi, bà vào tìm Trần Trần. Còn nếu ba tiếng sau nó rời đi, thì cháu sẽ lên tầng tìm hàng xóm khác tới giúp.”
“Nhưng… Dù là đi dụ Khóc hay đi nhờ người khác, đều rất nguy hiểm, bất cẩn là mất mạng, cậu không sợ sao?” Bà rất lo cho Hàn Phi.
“Sợ chứ, cháu sợ lắm. Nhưng bây giờ đâu còn cách nào khác.” Hàn Phi siết chặt ngón tay đã hơi lạnh: “Có lẽ dũng cảm khi đang sợ hãi, mới là sự dũng cảm thật sự.”
Thấy Hàn Phi rõ ràng sợ đến run, vậy mà vẫn dám làm những việc như thế, bà cụ thật sự rất cảm động.
Cùng lúc đó, trong đầu Hàn Phi vang lên giọng nói lạnh lẽo quen thuộc:
“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Mức độ thiện cảm của Mạnh Thi +10, quan hệ hàng xóm hòa thuận là bước đầu tiên hướng đến cuộc sống hoàn mỹ.”
“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ ẩn cấp G – Tìm kiếm Trần Trần đã được kích hoạt! Có nhận nhiệm vụ không?”