Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2464

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 26: Kỹ năng độc quyền - Trò chơi trốn tìm

Chương 26: Kỹ năng độc quyền - Trò chơi trốn tìm

Sự điên loạn bị đè nén, cảm giác bệnh hoạn lộ ra một cách mơ hồ, đôi mắt đỏ như máu dường như không lúc nào ngừng tỏa ra ác ý.

Thân hình gầy gò khẽ lay động, mất đi đôi tay và bạn đồng hành, Khóc vốn đã yếu ớt lại bị kéo giãn khoảng cách với Hàn Phi.

“Cậu? Sao lại đứng xa tôi như vậy?” Hàn Phi nửa ngồi trên đất, nhìn Khóc đứng nép vào góc tường, trong mắt hắn hiện lên một tia bi thương: “Cậu cũng không muốn làm bạn với tôi sao? Chúng ta có thể chơi nhiều trò lắm, mỗi ngày đều có thể chơi những trò rất vui, chúng ta…”

Chưa nói hết câu, Hàn Phi chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bật của lò xo, cánh cửa chống trộm vốn đóng chặt bị mở ra.

Khi quay đầu lại, bóng đen đứng ở góc tường đã biến mất, dưới đất chỉ còn lại một linh đàn vỡ vụn.

“Đến cả một lời cũng không muốn nói với tôi sao?”

Hàn Phi đứng dậy, nét mặt đầy đau đớn, hắn gom những mảnh vỡ của linh đàn lại.

“Tôi tên là Hàn Phi, sống ngay trên lầu cậu, nếu cậu muốn tìm người chơi cùng thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến gõ cửa.”

Hàn Phi không rời đi ngay, hắn như thể đang cố tìm Khóc trong căn phòng, lặng lẽ bước từng bước.

Mở từng cánh cửa, cuối cùng hắn phát hiện Mạnh Thi và Trần Trần đang bất tỉnh bên cạnh chiếc giường bị lật tung trong phòng ngủ.

Đỡ hai người dậy, Hàn Phi mới rời khỏi phòng 1034.

Hắn khép cửa phòng lại, gió lạnh trong hành lang thổi táp vào mặt khiến hắn mới nhận ra cơ thể gần như đã đến giới hạn, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Gắng gượng chịu đau, Hàn Phi tìm được chìa khóa trên người Mạnh Thi, đưa bà cháu trở về phòng.

Đóng cửa chống trộm, hắn bật tất cả đèn trong phòng, trong đầu liền vang lên giọng tổng hợp máy móc lạnh lùng kia.

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ ẩn cấp G – Tìm kiếm Trần Trần đã hoàn thành! Thiện cảm của Mạnh Thi tăng 30! Nhận được phần thưởng cơ bản – cộng 1 điểm kỹ năng tự do!”

“Lưu ý! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn càng cao, phần thưởng càng phong phú! Không chỉ tìm được Trần Trần mà còn thành công cứu về, độ hoàn thành vượt 100%! Nhận thêm kinh nghiệm gấp đôi! Nhận thưởng độc quyền cho nhiệm vụ ẩn – Kỹ năng chuyên biệt [Trò chơi trốn tìm]!”

“Trò chơi trốn tìm (kỹ năng bị động độc quyền, không thể nâng cấp bằng điểm kỹ năng): Cậu là cao thủ chơi trốn tìm, khi ẩn nấp, sự hiện diện của cậu sẽ bị giảm xuống mức thấp nhất, ma quỷ rất dễ bỏ qua sự tồn tại của cậu. Khi tìm kiếm người khác, ngũ giác của cậu sẽ được cường hóa, dễ dàng phát hiện những chi tiết bị bỏ sót.”

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Cậu đã tăng cấp lên cấp 3! Nhận thêm 1 điểm thuộc tính tự do!”

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Cậu đã đạt cấp 3! Tính năng phòng trò chuyện được mở!”

Nhìn bảng nhiệm vụ, cuối cùng Hàn Phi cũng thả lỏng. Nhiệm vụ lần này tuy nguy hiểm nhưng phần thưởng lại cực kỳ phong phú.

Không chỉ lên thẳng cấp 3, còn nhận được một kỹ năng độc quyền – Trò chơi trốn tìm.

Thoạt nhìn kỹ năng này không có tác dụng trực tiếp, nhưng với Hàn Phi hiện tại thì nó vô cùng thiết yếu: khi trốn tránh có thể giảm khả năng bị ma phát hiện, khi tìm kiếm sẽ tăng cường ngũ giác – đúng là kỹ năng thần thánh trong giai đoạn đầu.

Hàn Phi phân bổ điểm kỹ năng tự do vào Diễn xuất, hiện tại kỹ năng Diễn xuất đã đạt trung cấp cấp 3, sau đó hắn dùng điểm thuộc tính cộng thêm để tăng Thể lực.

Hắn luôn cảm thấy thể lực của mình quá yếu, chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả.

“Vừa rồi tôi còn nghe hệ thống thông báo rằng phòng trò chuyện đã mở. Trò chơi âm phủ này… thật sự còn có người chơi khác sao?”

Mở bảng thuộc tính, Hàn Phi tìm thấy tùy chọn phòng trò chuyện ở cuối bảng. Sau khi bấm vào, hắn sững người.

Trò chơi âm phủ này vậy mà có tới 999 phòng trò chuyện, mỗi phòng có một mã số riêng. Nhưng kỳ lạ là toàn bộ đều hiển thị màu xám, hoàn toàn không thể vào được.

“Tôi đã lên cấp 3 rồi mà vẫn không thể vào? Những phòng trò chuyện này không phải dành cho tôi? Trong trò chơi này thực sự có người chơi khác sao?” Hàn Phi nhìn mã số của mình – 0000 – có cảm giác như thể hắn là người chơi duy nhất trong trò chơi vậy.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Hàn Phi mới lồm cồm bò dậy: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo tôi chỉ cần ở lại đây đủ ba tiếng là có thể ra ngoài thăm dò rồi.”

Cầm chìa khóa của Mạnh Thi, Hàn Phi chợt nhớ ra lúc nãy hắn đã lục tìm nó để mở cửa. Giờ muốn trả lại thì chợt nghĩ đến một chuyện.

“Mạnh Thi và Trần Trần không biết bao giờ mới tỉnh lại, đây là cơ hội tốt để tôi thăm dò căn phòng.” Hàn Phi liếc nhìn căn phòng ngủ đang bị khóa: “Là nên tin tưởng Mạnh Thi? Hay tự mình vào xem?”

Chìa khóa trong tay, Hàn Phi nhìn chằm chằm cánh cửa rất lâu, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.

Mạnh Thi là người duy nhất hắn có thể tin tưởng lúc này, hắn không muốn làm rạn nứt mối quan hệ “láng giềng hòa thuận”.

Tay cầm chìa khóa duỗi về phía Mạnh Thi, Hàn Phi đặt lại vào túi áo bà. Khi rút tay về, hệ thống lạnh lùng lại vang lên trong đầu hắn.

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Thiện cảm của Mạnh Thi tăng 10! Cậu đã hoàn toàn giành được sự tin tưởng của bà ấy! Hiện giờ bà ấy đã xem cậu là người thân!”

Vừa nghe tiếng hệ thống, Hàn Phi lập tức hiểu ra – Mạnh Thi thực ra chưa hề hôn mê, bà ta chỉ đang giả vờ mà thôi.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu Trần Trần, thiện cảm tăng 30, vừa rồi lại tăng thêm 10 – giờ đây Mạnh Thi thật sự xem Hàn Phi là người thân.

Tuy đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng trên mặt Hàn Phi không hề để lộ điều gì.

Hắn cứ như thể không biết gì cả, lặng lẽ đỡ bà lão và Trần Trần nằm ngay ngắn lại, rồi vào nhà tắm lấy khăn, cẩn thận lau đi những vết bẩn trên mặt và tay Trần Trần.

Khoảng nửa tiếng sau, bà lão cuối cùng cũng “tỉnh lại”, thấy Trần Trần bên cạnh thì xúc động không nói nên lời, cảm kích Hàn Phi vô cùng.

Lòng biết ơn ấy tuyệt đối không phải giả – chỉ cần nhìn mức thiện cảm tăng vọt 30 khi hoàn thành nhiệm vụ là biết.

“Hàn Phi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào, cũng không ngờ trên đời này vẫn còn người dám liều mạng như vậy để cứu một đứa bé chỉ gặp vài lần.”

“Lúc tôi mới dọn đến, bà là người đầu tiên đến tìm tôi, mời tôi ăn cơm, còn nhắc nhở tôi phòng 1044 là nhà ma, những ơn nghĩa ấy tôi đều ghi nhớ trong lòng.” Hàn Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Thực ra tôi gần như chẳng còn người thân nào nữa, lần đầu đến nhà bà tôi mới cảm nhận được cái gọi là gia đình – thì ra gia đình lại ấm áp đến thế.”

Ánh mắt Hàn Phi như đang hoài niệm cảm giác ấy, hắn đỡ bà ngồi lên ghế: “Bà ơi, bà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, cháu về trước đây. Sau này nếu có chuyện gì cứ lên lầu tìm cháu. Nếu có thể… cháu muốn xem bà là người thân của mình.”

Có lẽ chính câu nói cuối cùng ấy đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng bà lão, khi Hàn Phi chuẩn bị rời đi, bà chầm chậm đứng dậy.

“Hàn Phi, thật ra bà không tốt đẹp như cháu nghĩ đâu. Trong lòng bà cất giấu một bí mật, bí mật ấy vẫn luôn dày vò bà.” Bà dường như già đi thêm vài phần, lấy chìa khóa của mình ra, bước đến cánh cửa phòng ngủ bị khóa: “Bà biết cháu rất tò mò về căn phòng đó, đi theo bà.”