Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 28: Quy Tắc Sinh Tồn Trong Chung Cư

Chương 28: Quy Tắc Sinh Tồn Trong Chung Cư

Nhặt cuốn sách trên tủ đông lên, Hàn Phi thử cất chúng vào kho vật phẩm nhưng không thành công, hệ thống cũng không đưa ra bất kỳ thông báo nào.

“Tôi cứ cảm thấy những cuốn sách lão tam Mạnh Trường An để lại này có ẩn giấu bí mật, biết đâu có thể hiểu được ông ta rốt cuộc là người như thế nào.”

Hàn Phi thử lật xem sách trong tủ đông, nhưng tất cả đều hư hỏng nặng, căn bản không thể đọc nổi. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể dùng trí nhớ siêu phàm do rèn luyện khi học thoại để ghi nhớ tên các cuốn sách, đợi sau khi rời khỏi trò chơi sẽ tra cứu lại.

Mạnh Thi bày tỏ bí mật chôn giấu trong lòng, nỗi áy náy và bất an mà bà luôn che giấu cuối cùng cũng bộc lộ. Bà vẫn quỳ cạnh tủ đông.

“Bà ơi, gắng lên, bà còn phải chăm sóc Trần Trần nữa. Dù có thế nào đi nữa, thằng bé đâu làm gì sai, bà không thể để nó gánh vác nỗi đau của người lớn.”

Trần Trần tuy là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng nó còn chưa kịp thấy rõ thế giới thật sự thì đã cùng bà lão bị sát hại. Nếu nói ai đáng thương nhất, thì chính là nó.

Đỡ bà cụ dậy, Hàn Phi lại bế Trần Trần vào phòng ngủ, đặt nó lên giường: “Bà ơi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến giúp bà. Nếu có việc gì, bà cũng có thể lên tầng tìm tôi, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

Hàn Phi coi chỗ Mạnh Thi như một nơi an toàn. Mỗi lần đăng nhập vào trò chơi, cậu sẽ đến đây trú ẩn ba tiếng đồng hồ, sau đó chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ là có thể tùy ý thoát game, vô cùng hoàn hảo.

Mạnh Thi vẫn rất đau khổ, bà không hiểu được những điều đó, chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Cậu biết hết rồi mà vẫn chịu giúp tôi?”

Mạnh Thi đã trả giá bằng mạng sống cho lỗi lầm của mình, nhưng Hàn Phi không định nói điều đó ra. Lúc này, cậu chỉ muốn sống sót trong trò chơi âm giới này.

“Chăm sóc Trần Trần cho tốt, đừng để nó chạy lung tung nữa. Dù chỉ vì thằng bé thôi, bà cũng phải gắng gượng.” Nói xong, Hàn Phi tìm giấy bút trong phòng, chuẩn bị đi vào chính đề.

Lý do cậu cố gắng tăng độ thiện cảm của bà cụ, lấy lòng tin từ bà chính là vì khoảnh khắc này.

Cậu không hiểu rõ thế giới này, cần một người cung cấp thông tin. Bà cụ Mạnh Thi đã sống ở đây rất lâu, là người thích hợp nhất cho vai trò đó.

“Bà ơi, lâu nay không thấy trưởng lầu xuất hiện, rất có thể đã gặp chuyện gì rồi. Tôi muốn lên tầng mười xem thử.”

“Tầng trên nguy hiểm lắm, tốt nhất là đừng lên.” Mạnh Thi lập tức khuyên cậu từ bỏ.

“Nếu vì nguy hiểm mà cứ né tránh mãi, thì nguy hiểm sớm muộn gì cũng sẽ lan đến bên mình. Đến lúc đó có muốn chạy cũng chẳng kịp.” Hàn Phi cầm bút lên: “Bà sống ở đây lâu như vậy rồi, có thể nói cho tôi biết những điều cấm kỵ trong tòa nhà này không?”

Thấy Hàn Phi đã hạ quyết tâm, Mạnh Thi không ngăn nữa. Bà suy nghĩ một lúc mới nói: “Căn nhà ma 1044 mà cậu đang ở vốn dĩ đã là một điều cấm kỵ. Ngoài ra còn có phòng 1034 ở tầng ba, gần như không có ai lui tới, kể cả khi đi ngang qua mọi người cũng sẽ bước nhanh hơn.”

“Trong tòa nhà này có nơi nào còn nguy hiểm hơn hai căn đó không?”

“Có chứ.” Bà gật đầu: “Tầng chín không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ trưởng lầu, ai lên đó rồi cũng không thấy quay lại. Cầu thang giữa tầng bảy và tám cũng có vấn đề. Sau nửa đêm, nếu lên đó, có thể sẽ đi lạc sang nơi khác, nhìn thấy những thứ kỳ quái.”

“Bà từng thấy chưa?”

“Nếu tôi từng thấy, e là đã không sống được đến bây giờ rồi. Tôi chỉ nghe người khác kể lại thôi.” Bà cụ nhát gan: “Phòng 1084 ở tầng tám cũng từng xảy ra chuyện rất kỳ lạ, có người gặp một cô gái ở đó. Khi trưởng lầu còn sống, ông ấy thường nhắc tôi tuyệt đối đừng một mình lên tầng tám. Tầng bảy hình như không có ai ở. Còn tầng sáu, hàng xóm cũ đã dọn đi, thay vào đó là người từ bên ngoài khu dân cư chuyển đến. Tôi không tiếp xúc với họ nhiều, chỉ cần nghe thấy tiếng họ là tôi tránh đi rồi.”

“Tầng sáu có nhiều người ở? Lại còn là người từ ngoài khu đến?” Hàn Phi nhớ đến người hàng xóm từng ghé qua nhà mình, lần đầu tiên hắn xuất hiện chính là ở tầng sáu.

“Đúng vậy. Ngoài ra còn rất nhiều điều cần chú ý. Ví dụ như nếu nửa đêm đang đi trong hành lang mà có người gọi tên cậu từ phía sau, tuyệt đối đừng quay đầu lại. Nửa đêm có người gõ cửa thì đừng tùy tiện mở, bởi phần lớn hàng xóm ở đây sẽ không đi thăm nhau vào buổi tối. Còn một điều nữa tôi muốn nhắc cậu, nếu đang ở hành lang mà đèn cảm ứng tắt đột ngột, thì nhất định phải cực kỳ cẩn thận, có thể có thứ gì đó đang đến gần…”

Bà cụ nói rất nhiều điều cần lưu ý, Hàn Phi đều ghi chép lại.

“Bà ơi, bà đã sống ở đây lâu rồi, có hàng xóm nào mà bà cảm thấy tính tình được không? Ý tôi là kiểu có thể làm bạn ấy.” Hàn Phi muốn tìm cách liên kết với nhiều người hơn, bởi cậu biết rõ sức một người là có hạn.

Suy nghĩ rất lâu, bà cụ lắc đầu: “Không có ai thật sự thích hợp làm bạn cả. Nếu cậu nhất định phải chọn, thì tôi thấy người thuê phòng 1052 ở tầng năm cũng tạm được.”

“Người thuê phòng 1052?”

“Cô ấy tên là Từ Cầm, là một kẻ điên.” Bà cụ sợ Hàn Phi hiểu nhầm, liền nói thêm: “Cô ấy trông có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng chưa từng làm hại ai. Có lần Trần Trần vô tình chạy lên tầng trên, cũng là cô ấy đưa nó về.”

“Được, tôi sẽ từ từ tiếp cận cô ấy, cố gắng kết bạn.” Hàn Phi không vì đối phương là kẻ điên mà sợ hãi. So với những người bạn cùng phòng trong căn nhà ma của mình, một kẻ điên không hại người đúng là thiên thần rồi.

“Cô ấy đáng thương lắm, nếu giúp được thì cố gắng giúp một tay.”

“Ừ, tôi sẽ tìm cách giúp cô ấy tháo gỡ khúc mắc trong lòng.” Cả một tòa chung cư, người có thể sống hòa thuận với mình chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong lòng Hàn Phi thật ra cũng khá sụp đổ, nhưng cậu không để lộ ra.

Cả hai trò chuyện suốt ba tiếng đồng hồ, Hàn Phi tự tay vẽ một bản đồ, đánh dấu tất cả khu vực cấm đã biết trong tòa nhà.

“Mục tiêu cuối cùng của tôi là vào căn phòng 1101 của trưởng lầu, làm rõ tại sao hắn lại chọn tôi chơi trò chơi này, đồng thời lấy được toàn bộ đồ vật hắn để lại.”

“Trước khi làm được điều đó, tôi cần phải trở thành bạn của người thuê phòng 1052, cố gắng kết nối càng nhiều cư dân càng tốt.”

Dục tốc bất đạt, Hàn Phi quyết định sẽ khám phá trò chơi này một cách từ tốn, với điều kiện tiên quyết là phải sống sót.

Gần bốn giờ sáng, Hàn Phi mới rời khỏi nhà bà cụ. Cậu lặng lẽ tiến vào hành lang mà không làm kinh động bất kỳ ai.

“Hành lang có thêm một vài vết máu đỏ sẫm, lan can và tường cũng đầy dấu tay trẻ con, xem ra Khóc đã thật sự quậy một trận trong chung cư này. Đứa nhỏ này chắc đã khổ sở lắm khi đi tìm tôi.”

Hàn Phi quay lại căn nhà ma 1044, bên trong ngổn ngang như vừa xảy ra một trận đại chiến: “Tối qua Khóc có đến đây sao? Haizz, chẳng ai chịu sống yên ổn với nhau được à?”