Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2464

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 25: Tôi chỉ tiện miệng nói một câu thôi

Chương 25: Tôi chỉ tiện miệng nói một câu thôi

Một mình đi siêu thị, một mình đi xem phim, một mình ăn một bữa lẩu.

Khi màn đêm buông xuống, Hàn Phi một mình đến bờ sông.

Mặt trời lặn xuống mặt sông, ánh đèn đường rọi lên người cậu.

Nhiệt độ dần giảm xuống, người đi đường xung quanh cũng thưa thớt dần, nhưng Hàn Phi vẫn đứng yên đó, lặng lẽ nhìn về phía bên kia dòng sông.

“Hàn Phi? Sao cậu lại ở đây một mình vậy?” Lệ Tuyết mặc đồ thường, chạy bộ đến gần.

“Hôm nay đoàn phim không có cảnh của tôi, nên tôi ra ngoài loanh quanh một vòng.” Càng gần nửa đêm, Hàn Phi càng không thể nói mình không căng thẳng, lần đăng nhập tiếp theo liệu có còn sống hay không hoàn toàn phải trông vào vận may.

“Tôi vừa thấy cậu ăn lẩu một mình ở trung tâm thương mại, định chào hỏi một tiếng, kết quả là cậu ăn xong đi luôn.” Lệ Tuyết đứng cạnh Hàn Phi: “Lúc tâm trạng không tốt, tốt nhất là nên ra ngoài điên một trận với bạn bè, đừng nghĩ ngợi gì cả, thả lỏng đi.”

“Tôi… không có bạn.” Hàn Phi nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chỉ có một người hàng xóm cũng tạm gọi là không tệ.”

“Vậy cậu vẫn luôn chỉ có một mình sao?”

“Ừ.” Giọng Hàn Phi trầm thấp, mang theo từ tính.

Nhìn Hàn Phi đứng bên bờ sông, Lệ Tuyết bất chợt nhớ đến câu nói mà cấp trên từng nói với cô: Người quá lý tưởng, thường rất khó hòa nhập với thế giới.

Gió sông thổi bay mái tóc Hàn Phi, cậu lặng lẽ nhìn về phía Khu Thành Phố Thông Minh bên kia bờ, những tòa nhà cao tầng sáng đèn rực rỡ, nhưng ánh sáng lộng lẫy đó lại chẳng thể soi đến bên này dòng sông nơi cậu đang đứng.

Hàn Phi và Lệ Tuyết đứng bên bờ sông, còn Triệu Minh và Trương Tiểu Thiên thì đang trốn trong bụi cây cách đó hai mươi mấy mét.

“Sao tôi có cảm giác Lệ Tuyết có vẻ để ý đến Hàn Phi? Cậu nói kiểu người như Hàn Phi có được con gái thích không?” Trương Tiểu Thiên nửa ngồi nửa khom người, thì thầm hỏi.

“Tùy trường hợp thôi, người như Hàn Phi trông cũng được, con gái sẽ thấy khí chất cậu ta có phần u sầu; còn như cậu, mặt mũi vừa méo mó vừa như bị dỗi đời, chắc con gái sẽ nghĩ cậu than thở vô cớ.”

“Cậu muốn ăn đòn à?”

“Tôi chỉ nói thật thôi.” Triệu Minh không tiếp tục đôi co với Trương Tiểu Thiên nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng Vương: “Đội trưởng, chúng tôi theo dõi Hàn Phi cả ngày rồi, thực sự có cái nhìn khác về cậu ta, người như vậy khó mà là kẻ phóng hỏa được.”

Sự nghi ngờ của Triệu Minh và Trương Tiểu Thiên với Hàn Phi đã giảm đi nhiều, thiện ý vô tình của Hàn Phi đã khiến họ rung động.

“Các cậu theo dõi có bị cậu ta phát hiện không?” Đội trưởng Vương hình như không tin tưởng lắm vào khả năng theo dõi của Triệu Minh: “Lệ Tuyết đâu? Đưa điện thoại cho cô ấy, con bé đó tuy không giữ quy củ nhưng năng lực rất mạnh.”

“Lệ tỷ à? Cô ấy đang đứng bên bờ sông nói chuyện với Hàn Phi.”

“Cái gì?”

“Thì đang nói chuyện nhân sinh các kiểu ấy mà…”

“Đấy là trọng điểm tôi muốn hỏi à?! Tôi bảo các cậu theo dõi ngầm cơ mà! Cả ba quay về ngay cho tôi! Lập tức!”

Lệ Tuyết đang đứng bên cạnh Hàn Phi nhận được một tin nhắn, nhưng cô dường như không định xem.

Một lúc sau, điện thoại cô liên tục rung lên.

“Điện thoại của cô à? Không cần nghe sao?” Hàn Phi cũng nghe thấy tiếng rung.

“Có dịp lại nói tiếp.” Lệ Tuyết tắt máy, cầm điện thoại rời khỏi bờ sông.

Bóng đêm ngày càng dày đặc, Hàn Phi một mình đứng lại đến hơn mười giờ mới về nhà.

Bước trên con đường quen thuộc, Hàn Phi trở lại căn phòng trọ nhỏ, gọi một phần đồ nướng, bật máy tính xem lại những chương trình mình từng tham gia.

“Trong chương trình tôi cười vui vẻ thế, nhưng tôi có thật sự vui vẻ không?”

Thời gian vô thức trôi qua, Hàn Phi uống ít rượu, ngồi yên lặng bên bàn, thuần thục nối dây các thiết bị, sau đó hai tay nâng chiếc mũ chơi game lên.

Nhìn thời gian liên tục thay đổi ở góc màn hình máy tính, Hàn Phi không biết mình đang nghĩ gì, cậu cố ép bản thân phải tỉnh táo, đến đúng khoảnh khắc lúc nửa đêm, đội mũ lên đầu.

Tầm nhìn bị che lấp, cơ thể như đang chìm dần trong biển sâu, kế đó, mọi thứ xung quanh hóa thành một mảng đỏ như máu.

“Chào mừng đến với Cuộc Đời Hoàn Mỹ, bây giờ bạn có thể chọn cho mình một cuộc đời hoàn mỹ!”

Chưa mở mắt, Hàn Phi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, cậu không cử động lung tung, mà tập trung cảm nhận cái lạnh đang truyền đến từ ngón áp út.

“Con ma đang ở ngay bên cạnh mình.”

Không còn tin tức nào tồi tệ hơn thế nữa, Hàn Phi gắng hết sức giữ bình tĩnh, vì cậu biết vài phút tiếp theo có thể sẽ quyết định sự sống chết của mình.

Mở mắt ra, gần như ngay giây phút nhìn rõ mọi thứ, trong mắt Hàn Phi bùng lên một sự phấn khích bệnh hoạn, cậu phải dùng diễn xuất để giữ vững “vai diễn” của mình.

Đảo mắt quan sát bốn phía, cậu vẫn đang ở trong phòng 1034, chỉ là nơi này đã thay đổi hoàn toàn so với lúc cậu rời đi.

Tất cả đồ đạc đều bị phá hỏng, mặt đất đầy mảnh vỡ và rác vụn, tủ quần áo bị đập nát, giường bị lật tung, chăn đệm bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, khắp phòng là dấu tay trẻ con.

Xem ra con ma trẻ con trong phòng vì không tìm thấy cậu nên đã lục tung mọi thứ lên.

Chiếc nhẫn của chủ nhà vẫn truyền ra luồng khí âm lạnh, nhưng khi mạnh khi yếu, có vẻ mơ hồ.

Hàn Phi giơ cánh tay lên, cảm nhận luồng khí lạnh nơi đầu ngón tay, rồi quay đầu nhìn lại. “Khóc” đang đứng trên linh đàn ở góc phòng khách.

Bóng đen nhỏ nhắn đó phát ra khí tức yếu hơn nhiều so với trước, hai cánh tay đã biến mất, lúc này đang tái tạo lại với tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Thấy cảnh này, Hàn Phi hiểu ra hai việc.

Thứ nhất, “Khóc” lục tung cả căn phòng vẫn không tìm thấy cậu nên phát điên, rồi chạy sang các nhà hàng xóm khác trong tòa nhà tìm tiếp, chắc chắn đã xảy ra xung đột với người khác.

Thứ hai, “Khóc” mất cả hai tay, khí tức khi mạnh khi yếu, chứng tỏ trong tòa nhà này có lẽ còn tồn tại những con ma còn nguy hiểm hơn cả nó!

Cậu lúc đó chỉ tiện miệng nói một câu, vậy mà dường như đã tạo nên hậu quả cực lớn.

Mất đi đôi tay, “Khóc” lặng lẽ đứng trên linh đàn tàn phá, xung quanh toàn là hình nhân bị xé rách, nhưng không thấy bóng dáng những đứa trẻ khác đâu.

“Cậu chỉ muốn tìm người cùng chơi game, vậy mà bọn họ lại tàn nhẫn cướp đi đôi tay của cậu, thật không công bằng.” Hàn Phi chủ động bước về phía “Khóc”: “Là ai làm, có lẽ tôi có thể giúp cậu.”

Hàn Phi không nhắc đến chuyện “Khóc” thua trò chơi, cũng không ép nó thực hiện lời hứa, càng không nhắc gì đến ba việc nó cần làm giúp mình.

Giờ phút này, Hàn Phi giống như phát hiện một món đồ chơi thú vị, không hề che giấu ác ý của bản thân, ngồi xổm xuống trước mặt “Khóc”: “Đừng khóc, đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Câu nói giống hệt ban ngày, giờ buột miệng nói ra, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác.

Cậu ngồi bên cạnh “Khóc”, giống như một con thú dữ đang rình mồi, âm thầm mài răng nanh.

Bóng đen quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Phi, hình như đang dò xét cậu.

Tất cả mọi người trong khu này đều gọi nó là “Khóc”, chỉ có Hàn Phi là nói “đừng khóc”, hơn nữa còn không hề tỏ ra sợ hãi nó.

“Khóc” không muốn tin, nhưng trong lòng đã dần dao động. Người đàn ông trước mặt có lẽ còn tà ác và đáng sợ hơn cả nó, thậm chí biết đâu gã đàn ông kia mới chính là một con ma khoác da người.