Chương 19: Tôi, chăm chỉ nỗ lực, tích cực tiến lên
Hàn Phi không nhận món quà của Chiêm Nhạc Nhạc. Tuy rằng cậu giờ đã đỡ sợ xã hội hơn trước, nhưng vẫn không giỏi giao tiếp, hoặc nói đúng hơn, năng lực giao tiếp của cậu sau khi được rèn luyện qua một trò chơi nào đó, đã bắt đầu phát triển theo một hướng rất… đặc biệt.
Sau khi về nhà, Hàn Phi ăn một bữa no nê. Trước kia cậu tiết kiệm từng đồng, chỉ mong một ngày nào đó có thể mua được một căn nhà thuộc về mình.
Nhưng từ khi chơi trò chơi chữa lành kia, nút thắt trong lòng cậu đã được gỡ bỏ. Nhà cửa? Tiền bạc? Những thứ đó quá tầm thường rồi.
Giờ cậu chỉ muốn yên lặng ngắm bình minh mỗi ngày, chậm rãi thưởng thức những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
“Trước kia sao mình không phát hiện ra đồ ăn ở quán dưới nhà lại ngon đến thế?”
Thu dọn bàn ăn xong, Hàn Phi ngẩn người nhìn bức tường dán đầy ảnh các nạn nhân.
“Ước nguyện lớn nhất của người bạn cùng phòng quái vật kia là bắt được hung thủ. Nhưng mình phải làm sao để đối mặt với một kẻ giết người tàn độc đến vậy đây?”
“Mình chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, còn đối phương lại là tên tâm lý biến thái giết tám người mà vẫn thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát. Hắn giỏi nguỵ trang, tư duy chặt chẽ, ý thức phản trinh sát cực cao. Nếu mình thực sự điều tra ra được manh mối của hắn, liệu có bị hắn thủ tiêu trong đời thật không?”
Sắc mặt Hàn Phi dần trở nên khó coi. Tự điều tra vụ án mạng, dần tiếp cận hung thủ, chuyện này chẳng hề ngầu chút nào, mà ngược lại, là vô cùng nguy hiểm.
“Mình cần hợp tác với cảnh sát, nhưng không thể tiết lộ sự tồn tại của trò chơi. Hơn nữa, càng nhiều người biết, tên sát nhân đó càng dễ tìm đến mình.”
“Hiện tại hắn đang ở trong tối, mình cũng ở trong tối, cả hai vẫn an toàn. Nhưng nếu mình lộ mặt, chắc chắn hắn sẽ nghĩ mọi cách để giết mình.”
Nắm chặt tay, Hàn Phi rất hiểu bản thân. Hiện giờ cậu chỉ là một tên cùi bắp với thể lực cấp năm.
“Trò chơi thì có thể thoát, nhưng hiện thực thì không.” Hàn Phi đứng bật dậy khỏi ghế sô pha: “Mình không thể tiếp tục sa sút thế này nữa.”
Mở máy tính lên, Hàn Phi lập tức đặt mua bút chiến thuật kim loại, gậy ba khúc, đèn pin siêu sáng, máy gây choáng chống sói.
Sau đó cậu truy cập các trang web liên quan, mua hàng loạt khoá học về tâm lý tội phạm, tự vệ và sinh tồn. Trong thời đại kiến thức trả phí đã phổ cập toàn diện, chỉ cần chịu chi tiền là có thể mua được tri thức thật sự hữu dụng.
“Trước kia mình đúng là quá lãng phí thời gian. Đáng lẽ mình nên làm cho cuộc đời trở nên phong phú hơn.”
Tích cực tiến lên, rèn luyện thể chất, không ngừng học tập sau giờ làm. Người ngoài nếu không biết sự thật, chắc chắn sẽ nghĩ Hàn Phi là một người cực kỳ năng động và lạc quan.
Sau khi lập kế hoạch xong, Hàn Phi bắt đầu học nghiêm túc. Cậu không chỉ muốn hiểu rõ tâm lý gây án của hung thủ, mà còn muốn học cách cứu nạn nhân khỏi tuyệt vọng. Cả hai điều này đều liên quan đến tính mạng của cậu.
Gần nửa đêm, Hàn Phi khoá chặt cửa sổ rồi do dự đội mũ chơi game lên.
“Lần trước mình thoát ra ở tầng ba. Phải đề phòng con ma con canh xác, sau khi vào game phải chạy thẳng lên tầng bốn!”
Kết nối xong toàn bộ thiết bị, đúng lúc đồng hồ điểm 0 giờ, thế giới trước mắt Hàn Phi lập tức biến thành một màu đỏ máu.
“Chào mừng đến với Cuộc đời hoàn mỹ! Bây giờ bạn có thể…”
Âm thanh máy móc lạnh lẽo trong đầu chưa nói hết câu, Hàn Phi đã mở choàng mắt. Cũng chính khoảnh khắc ấy, sắc mặt cậu trở nên vô cùng tệ.
Ngón tay bị chiếc nhẫn truyền sang một luồng lạnh buốt đến tê dại. Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa tầng ba từng dán đầy bùa giờ đang hé mở, một đứa trẻ không nhìn rõ mặt đang ngồi ngay trước cửa phòng!
“Nó đang đợi mình!”
Da gà nổi hết lên, Hàn Phi cứ ngỡ năng lực chịu đựng của mình đã được cải thiện nhiều lắm rồi. Nhưng giờ cậu mới nhận ra mình đã quá ngây thơ, mức độ kinh dị của trò chơi âm gian này đã vượt xa sức tưởng tượng.
“Chưa hoàn thành nhiệm vụ, chưa ở đủ ba tiếng, nếu bị con ma con kia lôi vào phòng…” Hàn Phi không dám nghĩ tiếp. Cậu thử lùi lại, nhưng ngay khi vừa động đậy, đứa trẻ kia lập tức ngẩng đầu lên.
Trong hành lang tối om, bị một đứa bé không rõ mặt nhìn chằm chằm, Hàn Phi cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Giờ mà liều mạng chạy lên tầng bốn thì vẫn còn cơ hội, có điều mình phải mở cửa…” Hàn Phi gần như tuyệt vọng. Đúng lúc này, đứa trẻ bỗng đứng bật dậy.
Khi cậu còn đang hoang mang, cánh cửa chống trộm phía sau lưng lại bất ngờ mở ra.
“Vào đây!”
Một lực kéo mạnh từ phía sau, dường như đang lôi cậu vào nhà.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hàn Phi không hề do dự.
Cơ hội chỉ có một lần, cậu lập tức phối hợp, tăng tốc lùi lại.
Ngay khi đôi mắt vẫn còn dán chặt vào đứa trẻ kia đang bò đến điên cuồng, Hàn Phi vừa vặn kịp lui vào nhà bà lão.
“Rầm!”
Cánh cửa chống trộm bị đóng sập lại. Bên ngoài vang lên âm thanh móng tay cào lên cửa khiến người ta lạnh gáy. Hàn Phi ngồi phịch xuống đất, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Cậu không sao chứ?” Mạnh Thi ho vài tiếng, bà đỡ Hàn Phi dậy.
“Bà ơi, nếu lần này không có bà cứu mạng, chắc cháu tiêu đời rồi! Cảm ơn bà!” Hàn Phi thực lòng biết ơn bà.
“Sao cậu lại chạy lên tầng ba vậy?” Mạnh Thi trông rất yếu, tình trạng sức khỏe hình như lại tệ hơn.
“Phòng cháu bị ma ám! Ngoài ra cháu cũng có vài chuyện muốn hỏi bà.” Hàn Phi không hề nói đùa, phòng cậu đúng là có ma.
“Chờ một chút, để tôi xem đứa trẻ đó đã đi chưa.” Bà lão đặt cây nến đỏ trên bàn cạnh cửa chống trộm. Ánh nến phản chiếu lên tường, lúc này Hàn Phi mới phát hiện trong phòng không bật đèn.
Bà cụ chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy nhót và bóng đổ trên tường. Mãi sau mới lên tiếng: “Không có bóng của trẻ con, nó chưa vào được.”
“Đứa trẻ đó rốt cuộc là gì vậy? Trông nó đáng sợ quá!” Hàn Phi giờ mới hoàn hồn.
Mạnh Thi không nói gì, cầm cây nến đi vào trong nhà.
“Bà ơi, từ lúc cháu gặp đứa trẻ đến khi bà mở cửa, thời gian rất ngắn, chẳng lẽ bà đứng trước cửa suốt à? Hay là vừa hay phát hiện cháu?” Hàn Phi thấy hơi nghi ngờ. Cậu biết bà không phải người xấu, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Tôi vẫn luôn ngồi trong nhà, nhìn sang cánh cửa đối diện.” Mạnh Thi đặt nến đỏ lên bàn, thở dài, nếp nhăn trên mặt lại sâu thêm vài phần: “Trần Trần mất tích rồi, tôi nghi là nó đã vào căn phòng đối diện.”
“Trần Trần mất tích rồi?” Hàn Phi giật mình.
“Haiz, cậu có biết vì sao tôi luôn nhốt Trần Trần trong phòng không?” Bà lão ngồi phịch xuống ghế, giọng nói yếu ớt.
“Tại sao ạ?” Hàn Phi thật sự rất tò mò. Cậu nhớ lại lần đầu tiên đến nhà bà, lúc đó bà đã mở khoá phòng gọi Trần Trần ra ăn cơm.
Chi tiết này Hàn Phi suýt chút nữa đã quên. Nghĩ lại mới thấy có điều gì đó không ổn.
“Vì Trần Trần cứ đòi ra ngoài chơi với một đứa trẻ không tồn tại. Từ rất lâu rồi, tôi đã phát hiện ra trong miệng thằng bé thường xuyên nhắc đến một cái tên lạ, nó còn hay ngồi một mình bên cánh cửa dán đầy bùa chú đó, luôn miệng lẩm bẩm, giống như đang trò chuyện với một đứa trẻ khác vậy.”