Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2464

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 22: Đứa trẻ này cứ nhất quyết đến nhà chúng tôi chơi

Chương 22: Đứa trẻ này cứ nhất quyết đến nhà chúng tôi chơi

Hàn Phi biết bà lão không phải đang kể chuyện, những lời bà nói chính là chuyện đã xảy ra với bản thân bà.

Càng là người lương thiện, khi làm điều trái với lương tâm, trong lòng lại càng ray rứt, dằn vặt.

Cảm giác tội lỗi đó sẽ trở thành một loại bệnh, bám rễ nơi đáy lòng, mỗi khi nghĩ tới sẽ đau âm ỉ không dứt.

Nhìn bộ dạng của bà lão lúc này, Hàn Phi không biết nên nói gì.

Lòng người vốn phức tạp, người lương thiện cả đời cũng có thể trở thành đồng phạm.

Thân thể bà lão không được khỏe, bà ôm lấy ngực mình, không tiếp tục nói nữa.

Trong cuộc trò chuyện với Mạnh Thi vừa rồi, Hàn Phi còn phát hiện một điểm rất đáng chú ý.

Bà lão trong trò chơi dường như không có ký ức về việc mình đã chết, điều này rất kỳ lạ.

Nạn nhân trong vụ án xếp hình người ở tầng bốn mang theo tuyệt vọng và đau đớn khắc sâu vào tận xương tủy trước khi chết, họ phát điên, mất hết lý trí, quên rất nhiều chuyện, nhưng duy nhất không quên việc mình bị sát hại tàn nhẫn.

Còn bà lão Mạnh Thi ở tầng ba thì hoàn toàn ngược lại, bà nhân hậu, hiền từ, vẫn nhớ những chuyện lúc còn sống, chỉ là quên mất mình đã chết.

Đều là người đã chết, Hàn Phi nghi ngờ sự khác biệt này có liên quan đến trạng thái lúc chết.

Những người bị tra tấn đến chết, mang theo oán hận và đau đớn, sẽ trở nên điên loạn trong trò chơi.

Còn như bà lão, nếu nguyên nhân cái chết có ẩn tình khác, đến cuối cùng vẫn giữ được lý trí. Có lẽ khi bà chết, trong lòng không mang theo oán hận mà chỉ có hối tiếc và day dứt.

Nguyên nhân cụ thể Hàn Phi vẫn chưa rõ, thế giới trò chơi này đầy rẫy điều chưa biết, cậu còn phải lần mò từng bước để khám phá.

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ phổ thông cấp G – Lắng nghe và đồng hành – đã hoàn thành! Độ thiện cảm của Mạnh Thi tăng mười điểm!”

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thiện cảm của Mạnh Thi đã đạt tiêu chuẩn! Chúc mừng bạn đã giành được tình bạn của Mạnh Thi! Bây giờ bạn đã học được cách chung sống hòa thuận với hàng xóm rồi!”

Hàn Phi kéo bảng thuộc tính đến cuối, một sơ đồ cuộc đời mới vừa hiện ra, ở mục hàng xóm đã có thêm tên Mạnh Thi.

“Mạnh Thi (hơi có điều tiếc nuối): Bà lão có một trái tim lương thiện, bà cảm thấy mình mắc nợ thế giới này, mắc nợ rất nhiều người, thuộc kiểu nhân cách hi sinh.”

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thông tin nhân vật, Hàn Phi hơi khó hiểu: “Chữ ‘hơi có điều tiếc nuối’ sau tên bà ấy là sao?”

Cậu thử chạm vào mấy chữ đó trên bảng thuộc tính, trong đầu liền vang lên giọng máy móc lạnh lẽo:

“Phần lớn cư dân bình thường trong thế giới này đều mang trong lòng tiếc nuối, có thể là một chấp niệm nào đó, có thể là quá khứ không thể cứu vãn, hoặc là một nút thắt không thể buông bỏ.”

“Cấp độ tiếc nuối được chia thành ba mức: Hơi có, Rất có và Cực độ. Mỗi mức độ tiếc nuối sẽ có biểu hiện khác nhau.”

Nghe thấy giọng nói trong đầu, Hàn Phi lại càng nghi hoặc hơn: “Ý là NPC cũng có phân cấp? Không đúng, hệ thống chỉ nói là cư dân bình thường của thế giới này có tiếc nuối, nhưng trong thế giới âm này còn có quỷ và vô số kẻ bất thường nữa! Chúng chắc chắn có một hệ thống phân loại khác.”

Sau khi có được tình bạn của Mạnh Thi, Hàn Phi đã hiểu sơ về hệ thống phân loại của cư dân bình thường. Nhưng muốn biết hệ thống của quỷ và những kẻ bất thường, e rằng cậu phải kết giao được với một trong số bọn chúng trước đã.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Hàn Phi đeo ngọc bội bà lão đưa rồi đi đến cửa.

Ngón tay đeo nhẫn vẫn cảm thấy lạnh buốt, Hàn Phi biết đứa trẻ kia vẫn chưa rời đi, nó vẫn đang lảng vảng quanh cửa.

“Bà, cháu đoán đứa bé đó sẽ cứ chờ ở cửa thôi. Lát nữa cháu mở cửa dụ nó đi, bà phải lập tức chạy sang phòng đối diện tìm Trần Trần, nhất định đừng do dự.” Hàn Phi khá lo lắng cho bà lão, dù sao bà cũng đã hơn bảy mươi tuổi, hành động có phần chậm chạp.

“Được.” Vì cứu cháu trai, bà lão cũng liều mạng rồi.

“Cháu đếm đến ba sẽ mở cửa, bà phải chờ đến khi đứa trẻ đi theo cháu rồi mới được ra ngoài.” Hàn Phi lấy chùm chìa khóa từ túi ra, cầm sẵn chìa khóa cửa chống trộm trong tay: “Chuẩn bị nhé!”

“Một, hai, ba!”

Cửa chống trộm bật mở, Hàn Phi lao ra như một mũi tên.

Vừa ra đến hành lang, ngón tay cậu lập tức tê cóng, tiếng khóc trẻ con vang lên bên tai.

Quay đầu lại nhìn, trên bậc thang có một đứa trẻ da trắng bệch đang bò!

Hàn Phi bước ba bậc một, chạy lên tầng bốn thì cảm thấy lưng nặng trĩu.

“Nó leo lên lưng mình rồi?!”

Cảm giác lạnh lẽo lan từ lưng lên đến cổ, sau đó là má, Hàn Phi không dám phân tâm, vội vàng tra chìa vào ổ.

Cậu dốc sức xoay chìa, mắt không rời khỏi cánh cửa!

Lạnh buốt lướt qua má, ngay khi cửa sắp mở, một khuôn mặt trẻ con trắng bệch từ vai Hàn Phi thò ra, chỉ cách mặt cậu chưa đến hai mươi phân!

Tóc gáy Hàn Phi dựng đứng, người thường chắc đã bị dọa điên rồi, nhưng cậu nghiến răng, cố chịu đựng mà mở được cửa chống trộm.

Cổ bị siết đến biến dạng, hô hấp trở nên khó khăn, đứa bé định đẩy Hàn Phi ngã khỏi tầng, nhưng Hàn Phi ôm lấy quyết tâm liều chết lao vào phòng!

Cậu ngã lăn xuống đất, đứa bé ban nãy bóp cổ cậu ngồi vắt vẻo trên vai, hai bàn tay lạnh ngắt bịt chặt mắt cậu.

Tiếng khóc rợn người vọng vào tâm trí, Hàn Phi không kịp suy nghĩ, lập tức bò thẳng về phía phòng ngủ sâu nhất trong ngôi nhà, cậu nhớ con quái vật từng biến mất ở đó.

Điểm thể lực mới nâng cấp trước đó giờ trở thành cứu cánh, cậu thành công bò đến trước cửa phòng, đập cửa điên cuồng.

Ổ khóa rung lên, ngôi nhà như thể đã rất lâu rồi chưa náo nhiệt đến vậy.

“Ngụy Hữu Phúc!”

Cánh cửa phòng ngủ phủ đầy bụi rốt cuộc bị đập mở, một luồng gió âm từ trong thổi ra, hai bàn tay nhỏ bịt mắt Hàn Phi dần buông lơi.

Lúc này Hàn Phi mới nhìn thấy bên cạnh chiếc giường trong căn phòng sâu nhất của ngôi nhà kia, có bảy bóng người quay lưng lại với cậu.

Căn phòng tối đen như mực, lạnh buốt thấu xương, chẳng khác nào hầm băng.

Và đúng lúc này, Hàn Phi lại làm ra một hành động đến cả quỷ cũng không ngờ nổi — cậu mang theo đứa trẻ đang ngồi trên vai, trực tiếp bò vào phòng, còn thuận tay đóng luôn cửa phòng lại!

Giữa bóng tối mịt mùng, tiếng khóc trẻ con càng lúc càng chói tai, Hàn Phi không thấy gì, vừa run lẩy bẩy vừa lẩm bẩm:

“Đứa trẻ này nhất quyết muốn tìm người chơi cùng, nó muốn có bạn, trong lòng tôi nghĩ nhà mình nhiều bạn thế kia, nó chắc sẽ rất vui.”

Chờ đến khi sức nặng trên vai biến mất, Hàn Phi không chần chừ dù chỉ một giây, lập tức mở cửa phòng xông ra ngoài.

Đứa trẻ trên lưng không thấy đâu nữa, Hàn Phi nhận ra tiếng khóc của nó đã bị bỏ lại trong phòng ngủ.

Cậu ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết tôi rồi.”

Lúc bị đứa bé bóp cổ, cậu thật sự tưởng mình chết chắc rồi.

Kiểm tra kỹ cửa phòng ngủ, xác nhận đã đóng chặt, Hàn Phi chạy ra phòng khách: “Nhiệm vụ tìm Trần Trần vẫn chưa hoàn thành, bên bà lão không xảy ra chuyện gì chứ?”