Chương 21: Ba anh em
Hàn Phi chưa lập tức nhận nhiệm vụ tìm Trần Trần vì bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Cậu vừa mới đăng nhập, chưa thể tự do thoát khỏi trò chơi. Nếu lúc này bị “Khóc” bắt được, e rằng ngay cả cái chết cũng trở thành một điều xa xỉ.
Thật ra trong lòng Hàn Phi đã có sẵn kế hoạch, trước khi nhận nhiệm vụ tìm Trần Trần, cậu muốn hoàn thành một nhiệm vụ khác và phải ở trong game đủ ba tiếng đồng hồ.
Đến lúc đó có thể tùy ý thoát ra, coi như trong tay nắm được một lá bài hộ mệnh.
Giả vờ như không nghe thấy lời nhắc trong đầu, Hàn Phi đỡ Mạnh Thi ngồi xuống ghế phòng khách:
“Bà ơi, bà cũng đừng quá lo lắng, lát nữa cháu nhất định sẽ nghĩ cách cứu Trần Trần ra.”
“Bây giờ bà lo cho cháu hơn. Vì cứu người thân của mình mà hy sinh hạnh phúc của người khác, bà thật sự không muốn lại làm chuyện sai trái như vậy nữa...” Trong lòng bà lão dường như đang chịu đựng áp lực rất lớn, bà cảm thấy vô cùng dằn vặt.
Hàn Phi nghe ra được ẩn ý trong lời nói của bà, nhưng cố tình giả vờ không hiểu:
“Bà vừa cứu cháu một mạng, ân nhỏ còn phải lấy suối trả, huống hồ đây là ơn cứu mạng!”
Thấy vẻ chân thành trên khuôn mặt Hàn Phi, bà lão dần cúi đầu, hình như nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ, trong mắt lộ ra chút áy náy:
“Cháu là đứa trẻ tốt... Cháu đợi bà một chút, bà có thứ này muốn đưa cho cháu.”
Bà lão nói rồi đi vào căn phòng ngủ đang khóa cửa, lục lọi một lúc lâu, cuối cùng cầm ra một miếng ngọc bội loang lổ.
“Trong nhà bà chẳng có gì quý giá, cái ngọc bội nhỏ này là mẹ bà để lại. Hồi nhỏ bà rất sợ đi đường ban đêm, đeo cái này thì cảm thấy an tâm hơn.”
Bà lão đưa ngọc bội cho Hàn Phi:
“Nếu cháu không đeo cái này, bà sẽ không đồng ý cho cháu đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Thấy bà kiên quyết, Hàn Phi đành miễn cưỡng nhận lấy.
Vừa chạm vào ngọc bội, âm thanh trong đầu lại vang lên.
“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Bạn đã nhận được vật phẩm cấp G — Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi.”
“Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi (Vật phẩm phổ thông cấp G): Bùa hộ mệnh mẹ của Mạnh Thi để lại cho bà.”
Thông tin rất ngắn, Hàn Phi cũng không rõ tác dụng cụ thể của ngọc bội, nhưng theo trí nhớ, hầu hết bùa hộ mệnh đều có khả năng trừ tà.
Được cho một món đồ miễn phí, Hàn Phi cảm thấy hơi ngại:
“Bà ơi, cháu cũng không khách sáo nữa, cháu nhận đồ rồi, bà còn muốn cháu làm gì không?”
“Không có việc gì cả.”
“Nhận đồ mà chẳng làm gì giúp bà, cháu thấy áy náy lắm. Bà nghĩ kỹ lại xem, việc gì cũng được.” Hàn Phi muốn lấy thêm một nhiệm vụ từ chỗ Mạnh Thi:
“Cháu thấy bà đốt nến mà không bật đèn, có phải cầu dao lại cháy rồi không? Để cháu sửa giúp bà!”
“Không... không có. Giờ tốt nhất đừng bật đèn, chỉ có ánh lửa mới chiếu ra được ‘Khóc’ thôi.”
“Vậy cháu dọn dẹp phòng giúp bà nhé! Quét nhà, lau nhà, lau cửa sổ, việc gì cháu cũng làm được!”
Hàn Phi bắt đầu hành động luôn, cố gắng hết sức giúp bà lão dọn dẹp nhà cửa, đặc biệt là những chỗ bà thường khó lau chùi.
Lúc này trông cậu rất thật thà, nhiệt huyết, đơn thuần, thẳng thắn, độ thiện cảm của Mạnh Thi với cậu cũng không ngừng tăng lên.
Nhìn Hàn Phi bận rộn trong phòng, ánh mắt bà lão dần trở nên dịu dàng, nụ cười hiền từ như thể đang nhìn đứa cháu ruột của mình:
“Hay là cháu ngồi xuống trò chuyện với bà một chút đi. Mấy đứa con của bà đều ở xa, lâu lắm rồi chưa về, nhà lúc nào cũng lạnh lẽo.”
“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thiện cảm với Mạnh Thi đã đạt mức thân thiện! Kích hoạt nhiệm vụ phổ thông cấp G: Lắng nghe và đồng hành! Có chấp nhận nhiệm vụ không?”
Đây chính là điều Hàn Phi đang chờ, cậu lập tức chọn chấp nhận.
Kéo ghế qua, Hàn Phi ngồi xuống bên cạnh bà lão.
Ban đầu Mạnh Thi chỉ nói vài chuyện thường ngày, dần dần, bà bắt đầu nhớ lại những chuyện năm xưa.
“Ngày trước có một người phụ nữ vì nhiều lý do khác nhau mà nhận nuôi ba đứa trẻ. Đứa lớn nhất thì hiền lành, chẳng có tài cán gì, nhưng cũng chẳng có tâm địa xấu.”
“Đứa thứ hai là đứa bà nhặt được ở bệnh viện, mặt có chút biến dạng, nhưng rất thông minh. Nó là đứa dịu dàng, lương thiện nhất trong ba anh em.”
“Đứa út thì vô cùng nghịch ngợm, tính cách hoàn toàn trái ngược với hai người kia. Ai đánh nó một cú, nó nhất định phải trả lại bằng một cú đá. Vì thường xuyên gây gổ nên nó hay bị mắng. Dù chưa bao giờ cãi lại, nhưng bà biết nó chưa từng nghĩ mình làm sai.”
“Mỗi lần bị mắng, thằng ba đều bỏ nhà chạy đi. Nó thích đốt kiến, thích cắt đôi con giun rồi ngồi nhìn chằm chằm.”
“Nhưng hễ nó vừa chạy ra khỏi nhà là người phụ nữ kia lại lặng lẽ đi theo. Trong ba anh em, bà thương thằng út nhất, cũng lo cho nó nhất.”
“Thằng hai rất thông minh, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra. Dù đủ sức đạt điểm tuyệt đối, nó cũng cố ý làm bài vừa tầm trung bình. Còn thằng út thì ngược lại hoàn toàn, luôn luôn đứng đầu. Nó hiếu thắng, hiếu chiến, với người khác thì tàn nhẫn, với chính mình còn tàn nhẫn hơn.”
“Ngày tháng cứ thế trôi qua, ba đứa trẻ cũng lớn khôn. Người phụ nữ ấy nghĩ mình cuối cùng cũng có thể an hưởng tuổi già, nào ngờ thằng hai và thằng ba lại thích cùng một người.”
“Trong ba anh em, thằng hai là người kết hôn đầu tiên. Bà cũng không hiểu sao thằng hai mặt mũi dị dạng lại được nhiều người quý mến đến thế.”
“Lúc thằng hai về quê tổ chức hôn lễ, thằng ba vẫn luôn bận bịu trong bếp, một mình nó làm thịt toàn bộ gà, vịt, cá cho tiệc cưới.”
“Nó không hề xuất hiện trong tiệc, cũng không nói câu nào với thằng hai.”
“Sau khi về nhà, mọi thứ dường như trở lại bình thường, tính khí thằng ba cũng trở nên điềm đạm hơn, nhưng người phụ nữ ấy vẫn có một dự cảm chẳng lành.”
“Chẳng bao lâu sau, bà phát hiện một xác chim quạ trong chiếc xe đông lạnh mà thằng cả dùng để chở nước giải khát.”
“Thằng cả vụng về không để tâm, nhưng bà thì cảm thấy có gì đó không ổn. Bà nghi ngờ có người khác đã dùng chiếc xe đó.”
“Con quạ kia như là điềm báo chẳng lành vậy.”
“Bà bắt đầu để ý hơn, rồi phát hiện trong xe liên tục xuất hiện lông chim, lông thú, còn có cả vết máu rất mờ.”
“Mỗi lần như vậy, bà đều khử trùng và dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không lâu sau, xe lại có dấu vết như cũ.”
“Bà kiểm tra định vị của xe thì phát hiện đã bị ai đó can thiệp, không hiển thị được gì cả. Để điều tra rõ, bà nhờ bạn gắn một thiết bị định vị nhỏ trong khoang xe.”
“Sau đó, bà phát hiện chiếc xe luôn chạy đến một nơi nào đó. Vào một đêm không có đứa nào về nhà, bà quyết định đi theo chiếc xe.”
“Theo định vị, bà đến rìa khu phố cũ. Khi bước vào một căn biệt thự hoang, bà thấy ba đứa con mình đang đánh nhau loạn xạ.”
Giọng bà bắt đầu run rẩy:
“Bà còn nhìn thấy... không xa chỗ ba đứa đó, có một cái xác người.”
Bà không nói tiếp được nữa, tay ôm lấy ngực, trông cực kỳ đau khổ.
Nghe xong những lời này, Hàn Phi cũng chết lặng. Trước đó cậu vẫn cho rằng trong ba anh em chỉ có một kẻ là hung thủ, không ngờ cả ba người đều biết chuyện!
Chưa nói đến thằng hai với thằng ba, riêng thằng cả – người có vẻ bình thường nhất – vậy mà khi Hàn Phi và Lệ Tuyết đến hỏi chuyện, hắn lại qua mặt bọn họ một cách hoàn hảo.