Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2464

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 18: Đoá Hoa Ác

Chương 18: Đoá Hoa Ác

Để sống sót trong cuộc đời hoàn mỹ, Hàn Phi không ngừng nghiên cứu vụ án xác trong tủ lạnh và vụ án ghép hình cơ thể. Cậu thử phân tích từ góc độ hung thủ, thường xuyên nhìn chằm chằm vào bức tường đầy ảnh vào lúc nửa đêm.

Từng sinh mệnh sống động biến mất ngay trước mắt, mỗi lần nghĩ đến đây, Hàn Phi lại thấy đau nhói trong lòng.

Tại sao lại có người làm ra những việc tàn nhẫn và khủng khiếp như vậy?

Tĩnh tâm suy ngẫm, Hàn Phi dùng những bức ảnh liên quan đến vụ án để ghép lại hình ảnh của hung thủ trong đầu.

Tâm hồn vặn vẹo, cảm xúc méo mó, bị thù hận chi phối, dùng hành vi cực đoan để đạt được mục đích của mình.

Khác với nhận thức thường thấy về tội phạm là điên cuồng mất lý trí, hung thủ lại có logic chặt chẽ, mỗi lần ra tay đều được lên kế hoạch kỹ càng chứ không phải nhất thời phát điên.

Biểu cảm của họ có thể là điên cuồng, nhưng hành vi lại lý trí. Não bộ thiếu hụt rất nhiều thứ, từ họ không thể thấy được tình yêu hay lòng trắc ẩn. Sự ích kỷ, lạnh lùng và hận thù như đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.

Bức tranh ghép từ xác người dần trở nên rõ ràng, một bóng người mờ ảo lặng lẽ hiện ra.

Hắn hướng nội, ích kỷ, lạnh lẽo, cảm xúc tinh tế nhưng không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, tính cách thông minh nhưng ẩn chứa sự dị thường. Hắn luôn sống sau một chiếc mặt nạ, cho đến khi con mồi bước vào hành lang vắng người.

Khoảnh khắc đó, hắn gỡ bỏ mọi ngụy trang, để lộ một nụ cười.

Nụ cười ấy như đoá hồng nở rộ trên nghĩa địa, rễ cây cắm sâu vào trong xương cốt, đẹp đẽ rực rỡ bao nhiêu thì trong lòng lại tàn độc bẩn thỉu bấy nhiêu.

Thấy Hàn Phi ngẩng đầu nở nụ cười, Triển Nhạc Nhạc ôm chặt cánh tay đạo diễn Giang, cả hai đồng thời lùi lại một bước.

Không ai hô dừng, không ai lên tiếng. Khi Hàn Phi bước tới, Triển Nhạc Nhạc và đạo diễn Giang lại lùi tiếp, cho đến khi chạm vào tay vịn cầu thang.

Triển Nhạc Nhạc có chút bủn rủn chân tay, định trốn sau lưng đạo diễn Giang. Lúc này ông mới hoàn hồn, hít sâu một hơi lạnh, gật đầu chân thành: “Được! Được! Hàn Phi, hay là để cậu đóng phản diện trong phim này đi? Cậu hợp quá rồi, tự nhiên như hơi thở, từ ánh mắt đến biểu cảm, rõ ràng chẳng có chút điên loạn nào mà ai nhìn cũng thấy sợ.”

Triển Nhạc Nhạc mặt cắt không còn giọt máu, bước ra từ sau lưng đạo diễn Giang. Xét về diễn xuất, cậu ta hoàn toàn bị Hàn Phi đè bẹp.

So với diễn xuất của Hàn Phi, màn trình diễn của cậu ta vừa rồi chẳng khác nào múa đồng bóng, nghĩ lại mà chỉ muốn độn thổ.

Dù lúc này Triển Nhạc Nhạc chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, nhưng vì vai diễn của mình, cậu ta buộc phải đứng ra. Công ty đã thu xếp mọi thứ, nếu vì mình mà mất vai thì khó mà ăn nói được.

Há miệng định nói gì đó, người giỏi ăn nói như cậu ta lại phát hiện bản thân không biết phải nói gì. Diễn xuất bị nghiền nát hoàn toàn, khoảng cách lớn đến mức chỉ cần có mắt là thấy rõ.

“Đạo diễn nói đùa rồi, tính cách của tôi thật ra không hợp đóng phản diện.” Nhân vật phản diện có nhiều đất diễn, lại phải quay ban đêm trong khu chung cư, hiện tại trọng tâm của Hàn Phi vẫn là trò chơi, giữ mạng mới là hàng đầu.

Cậu nói xong với đạo diễn thì quay sang nhìn Triển Nhạc Nhạc, vẻ mặt rất ôn hoà: “Cậu chắc là làm mảng tạp kỹ khá tốt nên chưa chuyển đổi được phong cách. Tôi hiểu khá rõ về vụ án ghép hình cơ thể mười năm trước, lát nữa tôi có thể nói cho cậu vài thông tin, chắc sẽ giúp ích cho việc khắc họa nhân vật phản diện.”

Lời này của Hàn Phi rất khéo, tuy ai cũng thấy rõ diễn xuất của Triển Nhạc Nhạc rất tệ, nhưng cậu không hề chế giễu đối phương, vừa uyển chuyển cho thấy mình không định cướp vai, lại vừa thân thiện bày tỏ sẵn sàng giúp đỡ.

Lúc này Triển Nhạc Nhạc hoàn toàn tỉnh rượu, nhìn Hàn Phi như thể người có hào quang thiên sứ: “Mình gặp được thiên thần rồi sao? Là dòng nước trong lành của giới giải trí đây mà!”

Không tham vai, không lấy mình làm trung tâm, rõ ràng diễn xuất kinh người mà vẫn khiêm tốn chịu giúp đỡ người khác, ai mà không thích đồng nghiệp như vậy chứ?

Nhìn Hàn Phi lúc này, các nhân viên trường quay đều rất khó hiểu: Người tốt thế này, sao công ty trước kia lại mù mắt đuổi cậu ta?

Hàn Phi không làm lãng phí thời gian, dựa vào kinh nghiệm bản thân chỉ ra vài điểm cần chỉnh sửa trong diễn xuất của Triển Nhạc Nhạc.

Đóng vai phản diện không cần phải thần kinh rối loạn đến mức ấy, làm quá sẽ phản tác dụng. Những điều Hàn Phi nói đều được đạo diễn Giang tán thành.

Sau một hồi trao đổi, tuy biểu hiện của Triển Nhạc Nhạc vẫn còn kém xa Hàn Phi, nhưng ít nhất không còn quá xấu hổ nữa.

Lặng lẽ đứng bên cạnh, hiện giờ Hàn Phi chỉ là một vai phụ nhỏ bé, cậu cũng hiểu nếu mình đóng vai phản diện thì hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ chưa phải lúc bước lên sân khấu chính.

Qua khung cửa sổ trong hành lang, Hàn Phi nhìn về phía đối diện phố cổ, bộ phim của công ty cũ – Tình Mật Đô Thị đang được quay. Nghe nói nam phụ của phim là người đã cướp vai diễn của cậu trước kia.

Nếu là Hàn Phi của trước đây, dù biết chuyện cũng chỉ đành bất lực chấp nhận. Thời đại bây giờ, cá nhân khó mà đấu lại công ty.

Nhưng sau khi có được trò chơi trị liệu, Hàn Phi đã thay đổi suy nghĩ. Đi giữa ranh giới sinh tử khiến nội tâm của cậu ngày càng mạnh mẽ hơn.

“Trên đời này không có gì là không thể.”

Quay đầu nhìn Triển Nhạc Nhạc đang cố gắng diễn, Hàn Phi vẫn giữ vẻ bình thản. Cậu có thể nhìn ra giới hạn trong diễn xuất của đối phương. So với mình, kỹ năng của Triển Nhạc Nhạc kém xa.

Có người có tài năng bẩm sinh, có người phải luyện tập gian khổ, còn diễn xuất của Hàn Phi lại là món quà mà sống chết ban tặng.

Một cú máy hoàn chỉnh, không được NG. Diễn không tốt, chết tại chỗ.

Cảnh quay đầu tiên của Triển Nhạc Nhạc mãi đến chiều mới xong, cảnh thứ hai nhờ Hàn Phi làm nền, cộng thêm đạo diễn Giang cố ý tập trung ống kính vào Hàn Phi, nên Triển Nhạc Nhạc gần như không có mấy cảnh, chỉ quay hai lần là qua.

Trời dần tối, Hàn Phi quay xong toàn bộ cảnh của Ngụy Hữu Phúc thì chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi cũng khá được dừng lại bên đường. Triển Nhạc Nhạc mệt mỏi rã rời cùng quản lý bước xuống.

“Đạo diễn Giang là người nổi tiếng khó tính trong giới, hôm nay thật sự cảm ơn anh đã giúp Nhạc Nhạc.” Quản lý cầm một hộp quà muốn đưa cho Hàn Phi: “Không biết nên xưng hô với anh thế nào?”

“Tôi tên là Hàn Phi.”

“Hàn lão sư, sau này mong anh giúp đỡ Nhạc Nhạc nhiều hơn. Công ty rất coi trọng cậu ấy, hôm nay được anh chỉ dạy, tiến bộ rõ rệt lắm.”

Quản lý thật sự thấy Triển Nhạc Nhạc diễn tốt hơn, nên mới chủ động tới cảm ơn.

“Tôi không có chỉ dạy gì cả, chỉ là giúp nhau thôi.” Hàn Phi không nhận quà, chỉ xua tay. Lúc này trong đầu cậu vẫn đang suy đoán ai là hung thủ của vụ xác trong tủ lạnh.

“Hàn lão sư, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Tối qua tôi uống hơi quá chén, sau này tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra nữa.” Triển Nhạc Nhạc nhỏ tuổi hơn Hàn Phi, tính cách hoạt bát, đúng là hợp làm tạp kỹ hơn là đóng phim. Có lẽ làm nghệ sĩ hài cũng không tệ. Tất nhiên, lời này Hàn Phi tuyệt đối không bao giờ nói ra.