Chương 16: Chiếc Nhẫn của Chủ Nhà
Tiếng chửi rủa độc ác của người hàng xóm nhanh chóng biến mất, hắn bị một con quái vật trong bóng tối kéo vào căn phòng sâu nhất trong căn nhà ma.
Ngôi nhà nơi Hàn Phi đang ở có hai phòng ngủ, trong đó phòng ở sâu bên trong đã bị khóa, trước đây cậu luôn làm nhiệm vụ ngủ ở căn phòng còn lại.
Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất ngay trước mắt, nói không sợ là nói dối. Lúc này Hàn Phi thật sự thấy may mắn vì hôm nay mình gặp được một người hàng xóm nhiệt tình đến thế.
Nếu người hàng xóm tầng sáu không qua chơi, thì giờ kẻ bị kéo vào căn phòng kia có khi đã là cậu rồi.
“Con quái vật đó kéo hắn vào căn phòng kia làm gì? Trong phòng ấy rốt cuộc đang giấu thứ gì?” Hàn Phi chưa từng bước chân vào căn phòng ngủ bị khóa, nhưng cậu có một ưu điểm lớn — biết kiềm chế sự tò mò của mình. Thứ không nên nhìn thì không nhìn, chỗ không nên đến thì không đến.
Tiếng kêu thảm thiết của người hàng xóm dần biến mất, Hàn Phi nhìn chùm chìa khóa lớn trong tay, âm thầm nghĩ đến “di sản” mà hàng xóm để lại: “Đợi đại ca quái vật bình tĩnh lại, mình sẽ thử xem có vào được căn phòng đó không. Nếu tìm được chìa khóa của hàng xóm thì càng tốt.”
Khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, hiện tại Hàn Phi có thể thoải mái thoát khỏi trò chơi bất cứ lúc nào, nhờ đó mà tâm lý vững vàng hơn hẳn.
Dọn dẹp phòng sơ qua, cậu ngồi xuống ngay cửa phòng khách, bắt đầu kiểm tra bảng thuộc tính của mình.
“Người chơi số hiệu 0000 chú ý! Sau mỗi lần tăng cấp sẽ nhận được 1 điểm thuộc tính tự do. Sau cấp mười có thể lựa chọn nghề nghiệp!”
“Người chơi số hiệu 0000 chú ý! Nhiệm vụ tân thủ ‘xem TV’ đã hoàn thành! Nhận được 1 điểm kỹ năng tự do, phần thưởng nhiệm vụ — Chiếc nhẫn của chủ nhà.”
“Chức năng kho đồ đã mở khóa. Phần thưởng nhiệm vụ sẽ được ưu tiên đặt vào kho đồ.”
Thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi hơi thất vọng. Cậu đã liều cả mạng để làm xong nhiệm vụ, vậy mà phần thưởng thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt.
Trước tiên, Hàn Phi mở kho đồ và lấy chiếc nhẫn ra.
Chiếc nhẫn của chủ nhà (Vật phẩm huyết sắc cấp G): Sau khi chủ nhà qua đời, những người thân yêu sâu đậm của ông đã dùng tro cốt của ông chế tác thành một chiếc nhẫn. Nỗi tưởng niệm trở thành cây cầu nối liền âm dương. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này là có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
“Bọn họ?” Hàn Phi nhìn dòng giới thiệu, đại khái hiểu được: “Chỉ cần đeo chiếc nhẫn là có thể thấy ma?”
Cậu thử đeo nhẫn lên. Ngay khi vừa đeo vào, một luồng hàn khí từ ngón tay lan ra toàn thân.
Càng đến gần căn phòng bị khóa sâu trong nhà, cảm giác lạnh lẽo đó càng rõ rệt.
“Chiếc nhẫn này có thể cảnh báo nguy hiểm, càng gặp ma quỷ đáng sợ, nó càng phát ra hàn khí mạnh.”
“Thoạt nhìn thì chẳng ra sao, nhưng thật ra khá thực dụng. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này, mình có thể tránh được rất nhiều khu vực nguy hiểm.”
Hiện tại Hàn Phi vẫn chưa rõ khái niệm vật phẩm huyết sắc là gì. Trước đây khi tìm hiểu tài liệu về “Cuộc sống hoàn mỹ”, cậu chưa từng thấy ai nhắc tới vật phẩm huyết sắc cả.
Nghiên cứu xong phần thưởng, Hàn Phi tiếp tục xem xét điểm kỹ năng tự do và điểm thuộc tính tự do mà mình nhận được.
“Bây giờ mình có một điểm kỹ năng tự do, nhưng lại chỉ có hai kỹ năng là nấu ăn và diễn xuất, cả hai chẳng liên quan gì đến chiến đấu cả.”
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định cộng điểm vào diễn xuất. Trong một trò chơi âm u đầy ma quỷ thế này, đôi khi diễn xuất giỏi có thể phát huy tác dụng bất ngờ, ví dụ như khi đối mặt với Ngụy Hữu Phúc lúc nãy.
“Người chơi số hiệu 0000, kỹ năng diễn xuất hiện tại là Trung cấp cấp 2. Khi đạt cấp 10 sẽ tiến hóa thành Cao cấp diễn xuất.”
“Muốn nâng kỹ năng đúng là không dễ. Nhưng nhiệm vụ tân thủ chỉ là loại cơ bản, phần thưởng không có gì lạ.”
Chưa học được kỹ năng mới, Hàn Phi quyết định trước mắt sẽ tiếp tục nâng cao diễn xuất. Dù sao thì cậu cũng cần che giấu thân phận người sống, càng sớm hòa nhập vào ‘đại gia đình’ nơi đây càng tốt.
Điểm thuộc tính còn lại, Hàn Phi không nghĩ nhiều mà cộng ngay vào thể lực. Ban đầu thể lực của cậu chỉ có 4, yếu đến mức lúc kéo giữ hàng xóm còn suýt bị hắn chạy thoát.
Sau khi nâng thể lực, Hàn Phi thử đấm vài cú. Cậu rõ ràng cảm nhận được mình khỏe hơn trước, động tác cũng lưu loát hơn hẳn: “Mới chỉ tăng một điểm mà đã có tác dụng thế này, sau này khi lên cấp nhiều hơn, biết đâu thật sự có thể chạy nhanh hơn cả ma!”
Bây giờ có thể tự do thoát khỏi trò chơi, tâm trạng của Hàn Phi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giờ cậu mới thật sự có cảm giác đang chơi game.
Nhặt lấy con dao làm bếp dưới đất, Hàn Phi không quấy rầy con quái vật trong phòng ngủ sâu nhất. Cậu chuẩn bị xuống tầng ba xem thử tình hình của Mạnh Thi.
“Bà cụ vốn không phải người xấu, nếu mình có thể giúp bà ấy hóa giải khúc mắc, có khi bà sẽ chấp nhận mình.”
Giờ đây Hàn Phi đã hiểu sâu hơn về trò chơi này. Những game hệ chữa lành khác đều chỉ chữa lành người chơi, còn trò này thì vừa chữa lành người chơi, vừa muốn chữa lành cả NPC. Quả là một trò chơi “có tâm” hiếm thấy.
Mở cửa chống trộm, gần như ngay khi bước chân ra khỏi nhà, Hàn Phi đã cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ ngón áp út. Rõ ràng hành lang không yên ổn gì.
“Chỗ này chắc đi ra ngoài lấy đồ ăn cũng đụng ma mấy lần chứ chẳng đùa.”
Cảm giác lạnh từ ngón tay vẫn trong phạm vi chấp nhận được. Cầm dao bếp trong tay, Hàn Phi cẩn thận bước vào hành lang.
Cậu ở tầng bốn, nhà của bà cụ Mạnh ở tầng ba, cách nhau đúng một tầng, nhưng cậu vẫn không dám lơ là.
Hành lang chết lặng như tờ, kỳ lạ là đèn cảm ứng ở tầng sáu cứ liên tục bật sáng, dù rõ ràng không có tiếng động gì.
Len lén bước xuống dưới, khi Hàn Phi đến giữa tầng bốn và tầng ba, cậu dừng lại.
Ngồi xổm xuống, Hàn Phi ghé mắt nhìn qua khe lan can cầu thang lên tầng sáu. Đèn cảm ứng vẫn đang sáng một cách vô lý.
“Rốt cuộc có người hay không?”
Di chuyển bước chân, Hàn Phi đi về phía tầng ba. Khi sắp đến nơi, cơn lạnh từ chiếc nhẫn bỗng trở nên dữ dội.
“Có chuyện gì vậy?”
Dựa vào việc có thể thoát game bất cứ lúc nào, Hàn Phi không lùi lại mà tiếp tục tiến xuống. Nhờ đó, cậu mới thấy được cánh cửa đối diện nhà Mạnh Thi đang mở ra.
Chiếc gương bát quái trên cửa đã nứt nẻ và vỡ nát rơi đầy đất, phù chú dán trên cửa cũng bị xé rách gần hết.
“Mạnh Thi không mở cửa suốt có khi là vì nhà đối diện này?”
Cắn răng lấy can đảm, Hàn Phi đứng trước cửa nhà Mạnh Thi. Còn chưa kịp gõ cửa, ngón áp út đột ngột truyền đến cơn hàn khí thấu xương!
Cậu giật mình quay đầu, thì thấy một đứa bé đang cười, lao thẳng về phía mình từ trong căn phòng đối diện!
Thần kinh căng như dây đàn, chỉ trong chớp mắt, đứa bé ấy đã chạy từ trong nhà ra tới cửa. Hàn Phi không còn kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức chọn thoát game.
Cả thế giới phủ đầy sắc đỏ, kết nối thần kinh bị cắt đứt. Khi có thể điều khiển cơ thể trở lại, việc đầu tiên Hàn Phi làm là giật phăng mũ chơi game ra khỏi đầu.
Cậu đổ vật ra giường, cả người mềm nhũn, tay vẫn run không ngừng: “Rõ ràng mình đã cẩn thận lắm rồi, nhưng nếu không có chiếc nhẫn đó, chắc chắn vừa rồi mình tiêu đời rồi... Trò chơi này đúng là điên thật.”