Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1305

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 124.2: Làm Người

“Đội trưởng.”

Tôi biết.

Tôi không bị ô nhiễm.

Ít nhất, khi đứng trong nhà vệ sinh của toa tàu, tôi vẫn chưa bị ô nhiễm và đưa ra quyết định đúng.

Nhưng, nhưng mà…

“Em nghĩ là… em đã nhìn nhầm hướng từ đầu rồi.”

Tôi đã bỏ sót một điều gì đó.

Một người không nhất thiết phải bị nhiễm thì mới đưa ra quyết định sai lầm.

Con người vẫn sẽ bị lừa dù không bị ô nhiễm. Con người phạm tội. Con người mắc lỗi, hiểu lầm, và…

Đôi khi, con người tin vào những thứ mà họ không nên tin.

Có lẽ…

Có lẽ lần này cũng là như vậy.

“Trước mắt thì… rời chương trình một thời gian, dành thời gian suy nghĩ cũng không phải ý tồi.”

Tôi cần chút thời gian.

Thời gian để ở một mình với suy nghĩ của chính mình…

– Ừ. –

“Nhưng không có chuyện bom đạn gì hết!”

Nếu lúc đó tôi còn cơ thể, hẳn tôi đã đưa tay vuốt mặt một cái đầy bất lực.

“Không thể hạ được MC trong chính studio của hắn theo cách đó…”

Tôi chắc chắn.

‘Ngay khoảnh khắc bị bắt, chúng tôi sẽ bị thiêu rụi.’

Và nếu may mắn mà chỉ bị phạt đền vì thiệt hại thôi, thì tôi sẽ phải cày ở đây cả đời, lằm việc không lương cho tới lúc chết, hoặc thậm chí là sau khi chết nữa.

…Và cái cảm giác thấy chuyện đó cũng không tệ lắm mới là thứ làm tôi rợn người nhất.

– Cậu có biết lối ra của studio không? –

“…Không biết.”

Tôi còn chẳng biết studio này rộng đến đâu.

Tôi chỉ biết nó có vô số bối cảnh và phòng chứa đồ không tưởng. Tuy nhiên, trường quay này có bao nhiêu tầng, mỗi khu vực kéo dài bao xa, thì tôi hoàn toàn mù mịt.

Đến một lúc nào đó, tôi đã tự nhiên ghi nhớ lối đi trong khu vực nhân viên, nhưng mấy khu vực khác vẫn là một mớ hỗn độn.

Phần lớn thời gian, tôi hoặc ở lì trong phòng chờ được chỉ định, hoặc chỉ đi chỗ khác khi có nhân viên đi cùng.

‘Cả tháng nay, tôi chưa từng một lần ra khỏi đây.’

Mà tôi cũng chẳng có lý do gì để ra. Phòng chờ của tôi quá tiện nghi. Tôi không thấy cần ăn, uống hay ngủ, và bận rộn đến mức chỉ lo thích nghi với công việc mới.

“Nhưng nếu thẳng thừng đi ra cửa mà không xin nghỉ phép thì đúng là ngu. Tốt hơn thì giả vờ lẻn-”

...

À.

– Cậu định nói là trốn ra ngoài à? –

“…Không. Chuyện đó bất khả thi.”

Khốn kiếp.

Chỉ nghĩ đến chuyện trốn đi thôi cũng vô nghĩa. Bởi vì…

“…MC luôn biết tôi ở đâu.”

Vì tôi đã kiểm tra thẻ rồi.

Bởi cái hợp đồng『Người Bạn Tốt』, người mà tôi gọi sẽ luôn có thể tìm được tôi.

Dù tôi có đi đâu, hắn ta cũng sẽ lần ra được…

...

– Cậu có muốn thử thuyết phục hắn cho nghỉ phép không? –

“Không.”

Nếu MC hỏi tại sao tôi cần nghỉ phép, thế nào hắn cũng sẽ nhận ra trong thân thể tôi là Đội trưởng Lee Jaheon.

Và ngay cả khi tôi tự mình nói chuyện với hắn…

Tôi cũng không tự tin.

‘Có lẽ ngược lại, tôi lại bị hắn thuyết phục mất…’

Thuyết phục để vui vẻ quay lại làm chương trình, bất kể bao nhiêu khán giả phải chết.

Cái gọi là MC huyền thoại của một chương trình đàm thoại siêu nhiên không chỉ là một người có tài ăn nói cao siêu.

Hắn còn là một thứ kinh khủng đến mức, chỉ riêng sự hiện diện thôi đã giống như một hiện tượng siêu nhiên rồi…

Lý do duy nhất tôi từng có thể dọa được『Người Bạn Tốt』trước đây, chỉ vì sự giới hạn của vật phẩm.

Máu trong người tôi lạnh buốt.

– Ra vậy. –

– Dù chúng ta có phá hủy nửa cái studio này, thì thực thể đe dọa kia sẽ tìm ra cậu ngay lập tức. Đánh giá như vậy có đúng không? –

“…Đúng.”

Chúng tôi không có đường thoát.

Hay đúng hơn, kể cả tôi có thoát thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Cái không gian này như thể bị niêm phong kín kẽ hoàn hảo.

...

‘...Không.’

Lúc nào cũng phải có một kẽ hở nào đó.

‘MC không biết tôi đã gọi Đội trưởng Lee Jaheon bằng một món đồ.’

Nếu vậy thì…

“…Đội trưởng, anh có thể ở trong cơ thể em bao lâu?”

– Tôi có thể duy trì trạng thái này tối đa 60 tiếng. –

– Ngoài ra, người triệu hồi không thể tự ý hủy hiệu ứng. Chức năng gọi khẩn chỉ hủy khi người triệu hồi đã thoát khỏi vùng nguy hiểm. –

Một cách dùng từ khá thú vị.

Nhưng chừng đó thời gian là quá đủ.

Đủ để chờ một cơ hội.

“Để chuẩn bị, chúng ta sẽ đợi.”

Tôi ép bản thân bình tĩnh lại và bắt đầu suy tính.

“…Đợi cho tới ngay trước khi chương trình bắt đầu.”

***

Thời gian trôi qua.

Công tác chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Hầu hết nhân viên đang bận rộn qua lại giữa hậu trường và sân khấu chính để lắp đặt thiết bị.

Bình thường, lúc này tôi sẽ đi kiểm tra thiết bị hoặc trò chuyện với MC. Đôi khi còn tham gia họp hoặc quan sát các bộ phận khác.

‘Tôi có thể là nhân viên sản xuất, nhưng không phải thành phần lên sóng.’

Vì tôi không thuộc nhóm chuẩn bị hiện trường mà chỉ làm ở khâu lên ý tưởng, nên trong lúc phát sóng trực tiếp, tôi chẳng có việc gì cụ thể.

Điều đó đồng nghĩa, tôi có thể đi lại tùy ý.

Tôi có thể giả vờ đi đưa đồ hoặc làm như đang tìm cái gì đó. Thậm chí, có có thể lang thang lung tung mà không ai nghi ngờ.

“Lối này.”

Tôi hối hả tìm kiếm trong những khu vực bỏ trống của studio, nay gần như không còn bóng nhân viên vô diện nào.

Tôi đang tìm một thứ.

“Chắc chắn phải có khu chờ dành cho khách mời.”

Tôi nhớ mình từng nghe Braun nhắc đến.

‘Có một lối vào riêng cho khách.’

Mỗi khách mời đều có một chỗ gốc của mình, studio đã sắp xếp một dạng… ‘chỗ ở’ nào đó… để giúp quá trình nhập cảnh dễ dàng hơn.

‘Mình phải tìm ra nó.’

Tất nhiên, việc tìm được khu chờ vốn đã là một thách thức.

Ngay khi tôi bước ra khỏi khu phòng chờ và khu nhân viên, tôi lập tức mất phương hướng như bị lạc trong mê cung.

Nhưng Đội trưởng Lee Jaheon…

‘…Tốc độ của anh ấy kinh khủng thật.’

Anh ấy thực sự đang dùng sức mạnh vật lý để mò từng ngóc ngách sao?

Dù đang điều khiển cơ thể tôi, nhưng tốc độ và sức mạnh của động tác kia thật khó tin là do chính cơ thể tôi tạo ra. Tầm nhìn chia sẻ của tôi nhòe đi liên tục, khi anh ta lia mắt qua hàng loạt lối đi và biển chỉ dẫn chỉ trong vài khoảnh khắc.

‘Hiệu suất chẳng khác nào khi anh ấy còn trong cơ thể gốc.’

Có lẽ Đội trưởng Thằn Lằn có thể phát huy loại sức mạnh và thể lực này trong bất kỳ thân thể nào…

Nhưng vấn đề thực sự là–

Cộc, cộc.

“…!”

Tầm nhìn xoay lại.

Một nhân viên vô diện đang đứng trước mặt, ra hiệu như muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây.

Người đó nghiêng đầu, rồi đưa tay làm động tác như thể đề nghị dẫn tôi về, chắc là nghĩ tôi bị lạc đường.