Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1305

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 124.1: Người Ngoài Hành Tinh

Trung tâm Mua Sắm Vũ Trụ còn được gọi là Cửa Hàng Người Ngoài Hành Tinh.

Một creepypasta kỳ dị về một trang web bí ẩn chuyên bán những món hàng siêu nhiên, dị thường với giá trên trời, cũng chính là nơi đã giúp tôi kiếm được đủ loại vật phẩm hữu ích suốt bấy lâu nay.

Nhưng bây giờ…

‘…Đội trưởng Thằn lằn là một trong những sinh vật ngoài hành tinh từ đó sao?’

Tôi nuốt nước bọt, rồi sực tỉnh, nhận ra mình hiện chẳng có cái thân thể nào để mà nuốt.

Bởi vì lúc này, cơ thể của tôi đang bị Đội trưởng Thằn lằn chiếm dụng.

Thế nên tôi chỉ có thể hỏi thẳng.

Một câu hỏi buồn cười đến mức tôi chính tôi cũng khó tin mình lại nói ra:

“…Anh là chủ sở hữu của Trung tâm Mua Sắm Vũ Trụ à?”

Và câu trả lời là:

– Không. –

À.

‘Vậy thì anh ta có mối quan hệ gì với chỗ đó?’

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng đó không phải chuyện gấp bây giờ.

Trước mắt thì khủng hoảng đã tạm thời qua đi.

‘Phù…’

Trong tầm nhìn kiểu CCTV mà ý thức tôi đang quan sát, căn phòng chờ hiện ra.

Làn nước xanh thẫm vừa tràn ngập nền nhà giờ đã rút đi, chỉ còn sót lại vài vũng nước lấm lem.

Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ khi tôi bị ‘đẩy ra ngoài’ và Đội trưởng Lee Jaheon tạm điều khiển thân xác tôi, tình hình đã ổn định lại.

Ít nhất thì tôi cũng không còn ói nước như vòi rồng nữa.

‘Thật sự là nhẹ cả người…’

Nhờ Đội trưởng Lee Jaheon mà thân xác tôi không chết thẳng cẳng. Tôi thở phào trong lòng rồi nói:

“Dù sao cũng cảm ơn anh. Giờ mọi chuyện đã yên rồi, xin hãy… trả cơ thể lại.”

– ... –

“…Đội trưởng Lee Jaheon?”

– Kích hoạt phương thức thoát hiểm khẩn cấp bằng đèn hiệu cầu cứu. –

Tầm nhìn của tôi đột ngột di chuyển.

“…?!”

Tôi, không, cơ thể tôi, dưới sự điều khiển của Trưởng Lee Jaheon, bất thình lình hốt hết đồ đạc trên bàn và nhét vào hình xăm.

Khoan, anh ấy đang tính làm gì vậy-

– Sau ba phút nữa, tôi sẽ ủy quyền cho hỏa lực ‘Thánh Hỏa’ oanh tạc… –

Cái gì cơ?!

“Đ-Đợi đã, làm ơn đừng có làm bậy!”

Thánh cái con khỉ, oanh tạc cái gì?!

“Anh dùng thứ đó bây giờ để làm gì chứ?”

– Là một tính năng mở rộng của đèn hiệu cầu cứu, toàn bộ lực lượng vũ trang thuộc Liên Minh sẽ được huy động cho đến khi người dùng được đưa đến nơi an toàn. –

– Đang trong quá trình trích xuất Giám sát viên Kim Soleum… –

“Khoan đã nào!!”

Con thằn lằn khốn nạn, không, cái tên bò sát ngoài hành tinh này!

Tôi nghiến răng (trong tưởng tượng), rồi gằn giọng:

“Tại sao tôi phải trốn chạy?!”

Bước chân anh ta chững lại.

Tôi đâu có gặp nguy hiểm gì.

Tôi đã đổi nghề thành công, và đang tận hưởng một cuộc sống viên mãn ở cái chương trình tán gẫu này.

Thế quái nào anh ta lại hành xử cứ như tôi đang vượt ngục thế?

Cũng đã hơn một tháng kể từ khi tôi rời khỏi Tập đoàn Daydream.

“Em hòa nhập tốt, công việc ổn, chẳng có gì nguy hiểm hết.”

Cũng may mà sự cố xảy ra đúng lúc tôi nghỉ giải lao, chứ mà ngay giữa chương trình trực tiếp hay vào buổi họp, thì thôi rồi, tôi còn chẳng muốn tưởng tượng đến thảm cảnh đó nữa.

– Ra vậy. –

Đúng rồi, phải vậy chứ. Giờ thì cứ trả cơ thể lại và-

– Lần cuối cậu ngủ là khi nào? –

“...”

Cái đó…

Thì trước khi tôi vào chương trình này.

Tức là một tháng trước.

– Để duy trì sự sống, một sinh vật cần ăn và ngủ. –

“...”

– Việc anh không cần chúng chứng tỏ anh đã gần như không còn là một sinh vật tự nhiên nữa, mà là một tồn tại siêu nhiên. –

Nghĩa là…

Tôi đã trở thành một truyền thuyết đô thị.

“...Không đúng. Em… em chưa hề bị ô nhiễm. Em vẫn còn suy nghĩ bình thường, vẫn còn phân biệt đúng sai.”

– Vậy sao. –

“Đương nhiên.”

– Vậy thì tại sao phòng chờ của cậu lại tràn ngập nước? –

“Bởi vì… em ăn một cái churro…”

– Ý cậu là cái churro ‘lành mạnh cho trẻ em’ từ [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] à?

“...”

– Trong tình huống bình thường, khả năng cậu ăn ngay một món thực phẩm siêu nhiên mà không chút do dự gần như bằng không. –

– Tại sao cậu nhấn đèn hiệu cầu cứu? –

“...Vì… em bị sặc nước. Em không thở được.”

– Thế nhưng, trong trạng thái ngạt thở, cậu vẫn chọn nhấn một cái nút thoát hiểm siêu nhiên không hề rõ nguồn gốc hay tác dụng.

– Ở Khu Hẻm Tử Thần, cậu từng tranh luận hàng giờ về việc có nên nhấn nút này hay không, cuối cùng đã từ bỏ sau khi nghe lời khuyên từ cấp trên. –

“Nhưng mà…”

– Con người có nhu cầu cầu cứu người khác là điều tự nhiên. –

“...”

Có phải…

Có phải tôi đã vô thức bắt đầu dùng các dị vật siêu nhiên như đồ dùng sinh hoạt hằng ngày rồi không?

– Cậu đã bị bóng tối ràng buộc. –

“…! Không- Không đúng!”

Ít ra, điều đó thì tôi dám chắc chắn mà phản bác.

“Tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Chỉ cần xin phép ngài dẫn chương trình vài ngày nghỉ phép, tôi có thể đi.”

– ‘Ngài dẫn chương trình’. –

– Đó có phải là cách cậu luôn gọi người chủ chương trình đó không? –

“…!”

N, nhưng…

Dù sao đi nữa Braun cũng là đối tác công việc của tôi, hắn ta là người điều hành chương trình này.

Chẳng phải việc tôi xưng hô lễ độ khi làm việc là điều bình thường sao?

Một cảm giác bất an len lỏi trong tôi.

Đội trưởng Lee Jaheon từng là cấp trên, nhưng tôi đã nghỉ rồi. Giờ anh ta chỉ là một người quen cũ, gặp hay không cũng chẳng quan trọng.

Can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi thế này, chẳng phải quá đáng lắm sao?

Chẳng lẽ tôi không nên thấy khó chịu à?

– Giám sát viên Kim Soleum. –

Nhưng vào lúc này, chính Đội trưởng Lee Jaheon đang điều khiển cơ thể tôi.

Không.

“Đ-Đừng bắn bom. Anh có biết các nhân viên đã bỏ bao công sức cho chương trình đàm thoại này không?”

Tôi nài nỉ hết sức.

“Với lại có ai chết đâu! Cho nên-”

– Họ chết. –

“...”

Cái… cái gì cơ?

– Mỗi khán giả tham dự chương trình tán gẫu đều nhận được một tấm thiệp cảm ơn vào ngày hôm sau. Nó được gửi thông qua kênh mà họ đã đăng ký nhận vé.

– Và trên tấm thiệp đó, hướng dẫn chi tiết cách họ có thể gặp lại ‘vị khách ấn tượng nhất’ của buổi ghi hình được ghi trên đó. –

“...”

– Một số khán giả bị chương trình mê hoặc hoàn toàn. –

– Để gặp khách mời, họ sẵn lòng bước vào Bóng tối. –

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, dù thực ra, tôi đâu còn tim.

Tôi nhớ đến khán giả hôm qua.

Người đã nhận nuôi chú Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc

Cái cách con gấu nhìn chằm chằm vào người nọ.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy…

Một cơn ghê tởm đến từ tiềm thức.

– Chúng tôi đã xác nhận ít nhất ba trường hợp khán giả chắc chắn đã chết hoặc mất tích. –

“...”

Đầu óc tôi quay cuồng.

Dạ dày tôi quặn lại.

Dù không còn thân thể, tôi vẫn thấy buồn nôn.

Đây là phản ứng tinh thần. Một phản ứng trước sự thật khủng khiếp đang dần sáng tỏ.

“...”

Tôi đã làm cái quái gì suốt thời gian qua?

Tôi đang phục vụ cho loại chương trình gì vậy?

Nhưng Braun, hắn… Không.

Không.

Braun chưa bao giờ hứa là sẽ không giết khán giả.

Hắn chỉ hứa rằng tôi sẽ không thấy sợ.

Còn lạichỉ là tôi đã tự huyễn hoặc bản thân bằng một kết luận sai lầm.

‘Truyền thuyết đô thị…’

…luôn luôn như thế. Luôn luôn.

“...”

– Giám sát viên Kim Soleum. Cậu phải rời khỏi chương trình này ngay lập tức. –

Tâm trí tôi trở nên lạnh như băng.