Sau một khoảng lặng căng thẳng, Jin Nasol dậm mạnh chân bước ngang qua toa số một, rồi ngồi xuống một ghế trống.
“…Cảm ơn.”
Cô ấy không đáp lại mà chỉ khép mắt lại với gương mặt vô hồn.
Rõ ràng, cô ta đang cố nén giận.
Thật tình mà nói, dám thách thức cấp trên ngay giữa nhiệm vụ chính thức đúng là điên rồ!
Phù…
Xin lỗi nhé, Đội phó…
Nhưng một khi mọi thứ kết thúc, tôi tin kết quả đủ thuyết phục để cô chấp nhận.
Giờ thì, tôi cần hành động ngay.
“…Làm cho xong luôn thôi.”
Chúng tôi đã sắp tới bàn thờ đầu tiên.
Giám sát viên Cá Heo dường như cũng nghĩ vậy, bắt đầu mở khóa cửa.
“Được rồi! Ra ngoài nhặt 45 kẻ xấu số rồi quăng xuống nào!”
Ơ…
“Giám sát viên, chuyện đó–”
“…?”
“Liệu chúng ta có thể làm theo cách khác không?”
“Ồ hố?”
***
Két—
Tôi mở cửa toa số một.
“Ồ! Cửa mở… Ủa!”
“C-cái chỗ này là gì thế?”
Những hành khách vừa bàn tính xem có nên phá cửa không thì mừng rỡ khi nó mở ra, nhưng lập tức, họ lại hoảng hốt, lùi lại khi thấy tình cảnh kinh khủng trong toa số một.
Nỗi sợ chỉ dịu bớt khi họ nhìn thấy tôi.
Có lẽ bởi vì ‘tờ đáp án’ họ tin tưởng trên chuyến tàu này vẫn còn đứng vững.
Tôi cúi đầu.
“Cảm ơn mọi người đã chờ.”
“Ngài Dẫn Đường Tôn Kính, ngài không sao chứ?”
“Còn người khi nãy…?”
“Tất nhiên là tôi không sao.”
Tôi liếc sang Jin Nasol, gượng cười chua chát, “Cô ấy chỉ đang giúp tôi tỉnh lại sau khi phát hiện một điều gây sốc thôi.”
“Gây sốc?”
Hàaa…
“Mọi người, tôi có chuyện phải nói.”
Tôi hít sâu, rồi đối diện với hàng trăm ánh mắt trông chờ.
“Lần này, không có giới hạn ai được ra ngoài cửa sổ cả.”
“Ồồồồồ!!”
“Và đây sẽ là lần cuối cùng.”
“...”
“Xin lỗi? Ý là sao?”
“Mọi thứ đúng như những gì tôi nói.”
Tôi nói một cách chậm rãi và rõ ràng.
“Sau lần này, thử thách sẽ kết thúc.”
Đám hành khách xôn xao, có người hỏi ý tôi nghĩa là gì, liệu mọi người còn phải nhảy qua cửa sổ không.
“Vốn dĩ thì đúng- mọi người phải lần lượt nhảy ra. Nhưng có thay đổi rồi.”
Đám hành khách im lặng và chăm chú nghe tôi nói.
“Tất cả ở đây đều đã đủ điều kiện.”
“V-vậy thì!”
Tôi gật đầu.
“Đúng. Bất kỳ ai có thể đi qua cửa sổ và vượt qua thử thách.”
“Trời ơi!”
“Vậy tôi…”
Tôi giơ tay ngăn những người đã rục rịch bước lên.
“Tuy nhiên, lần này sẽ rất đau đớn.”
“…!!”
Tôi nói thẳng mà chẳng hề giấu diếm.
“Khi rơi xuống, mọi người sẽ cảm thấy lửa bỏng thiêu da mỗi bước đi. Có thể thậm chí muốn xé nát chính da thịt mình. Mọi người sẽ phải gắng gượng, chống lại cả nỗi đau lẫn tiếng nói vang dội trong đầu, bước từng bước một hướng về ánh sáng…”
Không khí lặng ngắt.
Mọi người nhìn nhau, thì thầm.
Rồi có người hô từ phía sau.
“Đây không phải điều anh hứa!”
“Đúng đấy! Anh bảo sẽ bảo vệ chúng tôi…”
Tôi gật đầu.
“Tất nhiên. Ai không muốn tham gia thì không cần.”
“H…Hả?”
“Nhưng có một điều tôi có thể bảo đảm.”
Theo tài liệu mật của Cục Quản Lý Thảm Họa về chuyến Tàu cao tốc Iksan, nơi mà câu chuyện ma này từng kết thúc an toàn trong quá khứ…
Khi câu chuyện này kết thúc, hành khách sẽ tỉnh dậy ngay tại điểm khởi hành của tàu, như thể vừa ra khỏi một cơn ác mộng.
Họ sẽ gạt đi, gọi nó là ‘giấc mơ xấu’, rồi trở lại cuộc sống thường nhật.
Những chuyện xảy ra trên Tàu cao tốc Tamra sẽ phai nhạt như một giấc mộng khó chịu, rồi bị lãng quên trong vòng nửa ngày.
Nhưng…
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamna]:
Có vài thay đổi được ghi nhận ở những người đã tự nguyện nhảy qua cửa sổ.
========================
Tôi nhớ đoạn văn đó.
Một hành khách vốn hay chửi mắng cấp dưới đã lập tức xin lỗi sau khi rời tàu và không bao giờ tái phạm.
Một hành khách từng quen thói băng đường sai luật, bỗng thấy xấu hổ và bỏ hẳn. Người khác, trước giờ chỉ nghĩ đến việc đi tình nguyện, thì thực sự bắt đầu làm.
Thậm chí có một kẻ định lừa đảo bảo hiểm cũng bỏ kế hoạch, còn chủ động nộp thông tin cho cảnh sát.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamna]:
Nói chung, nhân cách, lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh đều được cải thiện.
========================
Đúng vậy.
Chừng nào con tàu không lặp vô tận mà kết thúc an toàn như trước, thì nỗi đau khủng khiếp kia cũng chỉ là ác mộng thoáng qua và nhanh chóng bị quên lãng.
Nhưng những thay đổi tích cực sẽ động lại.
‘…Đó là lý do, khi chuyện này xảy ra trên Tàu cao tốc Iksan, Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên không xếp nó vào dạng thảm họa mà chỉ lưu trữ trong hồ sơ mật…’
Nói ngắn gọn, nếu tôi thổi phồng lên một chút—
“Những ai đi qua cửa sổ lần này sẽ thấy tự hào về bản thân khi bước ra khỏi đường hầm”, tôi tiếp lời, “Thay vì hối tiếc vì những gì đã làm hôm qua, mọi người sẽ là người biết bước lên ngay lúc này. Sẽ gặp được một bản thân tốt đẹp hơn, không còn xấu hổ.”
Một giọng nhỏ vang lên từ đám đông.
“…Đó là đáp án sao?”
Tôi bắt gặp ánh mắt người đó và chậm rãi gật đầu.
“Đúng.”
“...”
“Điều đó thì tôi có thể hứa.”
Đám đông lại lặng thinh.
“Vậy để tôi hỏi một lần nữa. Có ai ở đây sẵn sàng chịu đựng nỗi đau và đi qua cửa sổ không?”
...
“Tôi sẽ đi.”
Tôi quay đầu. Giám sát viên Cá Heo đã giơ tay.
Rồi–
“Tôi cũng đi.”
Từng người, từng người nữa giơ tay.
“Tôi sẽ đi.”
“Tôi nữa…!”
Trên gương mặt họ là vẻ hưng phấn kỳ lạ với nỗi sợ bị lấn át.
Đây chính là tâm lý đám đông.
Một con dao hai lưỡi.
Nhưng sau 14 vòng lặp, sự gắn kết và ảnh hưởng lẫn nhau giữa các hành khách giờ đã thành một điều gần như thiêng liêng.
Dũng khí của một vài người truyền cảm hứng cho những người kế bên.
Chỉ trong chốc lát, gần nửa số hành khách trên tàu đã tự nguyện giơ tay.
…Cái kết mà tôi đã dốc sức chuẩn bị, thậm chí đóng vai giáo chủ suốt 14 vòng lặp, giờ ngay trước mắt…
“Mọi người…”
〘Cổng vào Tế Đàn Thứ Nhất〙
“Cảm ơn mọi người. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
…Đúng như điều mà chủ『Trái Tim Bạc』từng hình dung.
