Tay tôi trượt mất.
Đồng xu lăn ra từ phần bụng bị rách của con thú nhồi bông.
“…!”
Tôi vội ép chặt hai nửa lại như thể thế thôi cũng có thể chữa lành được.
“Braun?”
Dĩ nhiên chẳng có lời đáp nào.
Nửa trên của con thú bông chỉ trượt xuống, tách khỏi phần còn lại.
“...”
Không.
Không, không thể kết thúc thế này. Có lẽ vì tôi đang dán mắt vào nó…!
“Braun.”
Tôi quay đầu, nhắm mắt lại và áp con thú bông sát vào tai.
Rồi thì…
☾ ■■, ■■■■■…☽
“…!!”
Có một rung động mơ hồ truyền ra từ đó.
Chắc chắn là một tín hiệu.
Nhưng nó vô cùng yếu ớt, như tiếng nhiễu sóng radio lạc tần.
‘Anh ta vẫn còn ở đó.’
Đúng vậy, Braun vẫn còn. Nếu thế thì…
‘『Bồn Tắm Máu』!’
Tách.
Tôi lập tức khóa chặt cửa phòng tắm, rồi rút ra từ hình xăm trên cổ tay cái bồn tắm nhỏ kẻ caro, có chân vàng.
Thứ được gọi là『Bồn Tắm Máu』.
Bịch.
Bồn hạ xuống sàn, tôi cẩn thận đặt con thú nhồi bông gần như đứt lìa vào trong.
Rồi…
Tôi nhặt lấy con dao rọc giấy kẻ tấn công đã bất tỉnh đánh rơi khi thất bại.
Không chần chừ, tôi rạch một nhát lên cẳng tay mình.
Máu tuôn ra từ vết cắt.
‘Trong tình huống khẩn thế này thì chẳng còn thời gian để tính toán lựa chọn khác…!’
Cắt tay thằng ngất kia thì rủi ro quá, hắn ta có thể tỉnh dậy hoặc tôi không cầm máu được.
‘Tôi không chịu nổi thêm cảnh hỗn loạn nữa đâu.’
Máu tôi chảy vào bồn. Hương gỗ và mùi thảo dược thơm ngát lan ra trong không khí.
Con thú nhồi bông bắt đầu phồng lên, như đang hút lấy tinh chất của muối tắm.
Nó dần dần được hồi xuân.
Bộ lông trở nên sạch sẽ, óng mượt hơn, đôi mắt như sỏi của nó cũng lấp lánh kỳ lạ.
Rồi nó bắt đầu lớn nhanh chóng.
Chiếc móc khóa cứ hút mãi tinh chất trong bồn, từ kích thước móc khóa, nó đã căng lên đầy cả hai tay tôi.
Giờ nó giống hệt con thú nhồi bông『Người Bạn Tốt』nguyên bản.
Bụp.
Cái dây buộc tóc hình nơ bật tung vì sức ép, bắn ra và dội vào thành bồn.
Sự biến đổi quá rõ ràng.
Nhưng, nhưng mà…
Con thú vẫn im lìm.
“...”
Tôi nín thở, lại ghé tai sát vào nó.
Những rung động mờ nhạt khi nãy đã biến mất.
Con thú bông, với cơ thể vẫn rách toạc, chỉ nổi trên làn nước thơm.
“...”
Tôi lại nhìn chằm chằm nó.
Con thú bông giờ đã lớn vừa khít cái bồn nhỏ, lấp lánh như vừa mới được một nghệ nhân làm ra.
Nhưng nó vẫn đứt lìa.
‘À.’
『Bồn Tắm Máu』 chỉ hồi xuân, chứ không chữa lành vết thương…
“...”
Tôi biết rõ điều đó.
Biết nhưng vẫn liều thử.
Con thú 『Người Bạn Tốt』 đã hỏng rồi.
Tôi hít một hơi sâu.
‘Không sao.’
Tôi vẫn có thể tìm một con khác.
Ừ, chỉ cần lấy từ nơi gốc chứ không dựa vào hộp quà lưu niệm nữa.
Công Viên Giải Trí Tươi Vui vẫn còn tồn tại. Con 『Người Bạn Tốt』 vốn là một món quà lưu niệm bán ở cửa hàng nơi đó.
‘Tôi vốn định đến đó mà, vậy cũng coi như tiết kiệm bước.’
Tôi có thể lấy một con mới ở đó và triệu hồi lại như trước…
...
“...Ha.”
Tôi đang lừa ai chứ?
Tôi đã biết rõ ngay từ đầu.
Cách triệu hồi 『Người Bạn Tốt』 không gọi ra cùng một cá thể, nó chỉ gọi một ‘ai đó’ từ thế giới khác.
‘Không có gì đảm bảo sẽ lại là Braun.’
Thực tế thì, nếu lại xuất hiện cùng một creepypasta mới là lạ.
Tôi đã từng thích thú đọc「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」 vì mỗi lần triệu hồi là một sinh vật khác nhau.
‘Ha ha…’
Ha…
“...”
Tới nước này, tôi buộc phải thừa nhận thôi.
Không phải do tôi bị nhiễm bẩn tinh thần.
Mà thật sự là tôi đã gắn bó với con thú bông kỳ lạ này…
‘Ai mà chẳng thế chứ?’
Rốt cuộc, Braun đúng nghĩa là một 『Người Bạn Tốt』.
Nó đã động viên tôi những lúc tôi tuyệt vọng, tức giận cùng tôi khi tôi giận dữ, trò chuyện sâu lắng, và cùng tôi thức trắng đêm xem hài.
Một người bạn luôn đặt tôi lên trên hết, chẳng chút toan tính.
Một kiểu bạn chỉ có thể gặp hồi còn là đứa trẻ đi học…
“...”
Được rồi.
Xem thử tôi còn làm được gì nữa.
“Có khi nào… khâu nó lại thì được không?”
Nếu không, tôi có thể tìm vật phẩm hồi phục, hoặc lao vào một câu chuyện ma nào đó có khả năng sửa chữa đồ vật, hoặc bới tung mọi thông tin liên quan để thử cách khác. Vẫn còn nhiều khả năng.
Vì sự tỉnh táo của bản thân.
“Thử một lần xem sao.”
Tôi dần bình tĩnh hơn. Cơn hoảng loạn dồn dập lúc mới xảy ra chuyện đã lắng xuống, nhường chỗ cho sự tỉnh táo và tính toán.
‘Trước tiên, dọn dẹp cái này đã.’
Tôi thò tay vào『Bồn Tắm Máu』, nhấc ra phần đầu và phần thân vẫn bị tách làm đôi của Braun. Tôi đang định gom lại phần bông nhồi và cất gọn thì–
‘Hả?’
Một mảnh vải phất phơ ở lưng con thú đập vào mắt tôi. Đó là cái nhãn lụa nhỏ, được may dọc theo đường nối giữa đầu và thân.

‘…Một cái nhãn?’
Hóa ra những vết mờ mờ từng lộ ra trong lần tắm trước giờ đã hiện rõ hoàn toàn.
‘…Nhãn sản phẩm của『Người Bạn Tốt』, có lẽ vậy.’
Kiểu nhãn thường thấy, nó ghi nơi sản xuất, hướng dẫn giặt, cách bảo quản, hoặc cả chữ ký của người tạo ra hay người mua.
Ánh mắt tôi lập tức bị hút vào đó.
Cái nhãn được trình bày đúng chuẩn, với cấu trúc hệt nhãn sản phẩm thường thấy. Những ký hiệu lạ lùng, bé tí, không thể hiểu nổi, được ghi thành hàng trên nhãn, nhưng điều đập vào mắt tôi nhất không phải chúng.
Mà là những dòng chữ đen kịt được nguệch ngoạc bằng bút dạ, gần như kiểu bôi xoá.
〔Bắt buộc phải gỡ nhãn〕
【À.】

【Thì ra ở đây.】
Roẹt—
Một bàn tay to lớn túm lấy cái nhãn.
Một bàn tay đeo găng tay vải sang trọng và được thiết kế vừa vặn. Ngón cái của bàn tay lập tức che đi phần lớn chữ trên nhãn, rồi giật phăng nó.
【Được rồi.】
