Click.
Chiếc tivi kiểu cũ bật sáng.
Màn hình đen nuốt trọn tầm mắt và tâm trí tôi.
Tôi không thể rời đi.
Tôi buộc phải xem.
〔Kênh đã bị khóa!〕
〔Một thông điệp đặc biệt〕
〔dành riêng cho bạn〕
〔đang được phát sóng〕
Nhạc giao hưởng cổ điển, vui tươi vang lên.
Rồi một đoạn phim đen trắng bắt đầu.
【Hãy xem Kim Soleum đi】
Một nhân viên văn phòng trẻ mệt mỏi, tầm hai mươi mấy tuổi, mặc bộ vest đen.
Có lúc, anh ta ngồi ở bàn, cặm cụi viết tài liệu với gương mặt mộc. Có lúc, anh ta đội chiếc mặt nạ sừng kỳ dị, chạy thục mạng khỏi tử thần trong những câu chuyện ma quái.
Đó là tôi.
【Bạn có đang chán nản?】
【Kiệt sức?】
【Chịu đựng công việc vô tận, bị mắng chửi, và chính trị công sở độc hại?】
【Bạn có đang lo âu, sống trong nỗi sợ rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào, chẳng còn ai để tin tưởng?】
【Khi chuyện đó xảy ra, bạn nên ngồi trước TV và xem một thứ gì đó vui vẻ, mới mẻ!】
Tôi thấy chính mình, ngồi thẫn thờ trước tivi khi trở về khu nhà ở mà công ty cấp.
Tôi đang xem phim hoạt hình thiếu nhi, cố gắng trấn an nỗi sợ.
Nhưng phim thiếu nhi thì chóng tàn, kết thúc quá nhanh.
Tôi ngồi ngẩn ngơ trước màn hình trống, rồi lảo đảo về phòng, cố ép mình ngủ.
【Bạn đã từng sợ bộ phim sẽ kết thúc chưa?】
【Sợ ngày mai đến?】
【Bạn có từng căm ghét việc quay lại công việc đang bóp nghẹt mình từng ngày, đầy stress, lo âu và đau khổ?】
【Phải chăng, càng nghĩ sâu, bạn càng thấy mắc kẹt, càng thấy sợ, như thể chẳng còn lối nào khác để đi?】
【Bạn đang cắn răng chịu đựng cái không thể chịu đựng, chỉ vì tin rằng ‘đây là con đường đúng đắn’?】
...
Tôi… tôi…
【Với những người như bạn!】
Khoan nào. Đừng hoảng loạn. Thở sâu đi.
【Một lối thoát hoàn hảo,】
【 Một con đường mới,】
【Đã tìm đến bạn!】
Ba-bam!
Trên màn hình, ánh đèn rọi xuống cánh cửa phòng ngủ tôi.
Cửa phòng bật mở một cách khoa trương, từ đó, một bóng người mặc vest nâu bóng loáng bước vào với cái đầu thay bằng một chiếc TV cổ.
Là người dẫn chương trình.
【Câu trả lời bạn hằng chờ đợi đây!】
‘Tôi’ bật dậy khỏi giường, bắt tay MC và mỉm cười nhẹ nhõm. ‘Tôi’ ném luôn chiếc mặt nạ và cặp tài liệu qua cửa sổ mà không hề do dự.
Chụp!
Với cái búng tay của MC, khu nhà công ty cháy rụi và lộ ra trường quay sáng rực, lộng lẫy.
Đứng trên sân khấu, tôi và MC cười rạng rỡ.

Những cảnh tôi chưa từng sống hòa lẫn với ký ức thật, đâm xuyên vào não tôi bằng sự chân thực đến chóng mặt.
Nó y hệt như thật.
【Người dẫn chương trình mới: dí dỏm, cuốn hút, hài hước, và luôn lắng nghe, thấu hiểu nỗi lo của bạn!】
【Hãy nhận lấy lời mời hoàn hảo này từ chính người bạn đã đích thân mời tới, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.】
Một công việc không ai muốn từ chối.
【Hãy chuẩn bị cho cuộc đời mới của bạn!】
Không.
Không, tôi…
Tôi cần về nhà…
【Ô kìa!】
【Đang vật lộn với nỗi nhớ nhà sao?】
Cảnh chuyển đổi.
Lại là tôi, nhưng không phải tôi trong quá khứ.
Đó là tôi của hiện tại.
Đang nhìn vào TV.
Chúng tôi đứng đối diện nhau.
Tầm mắt đang theo dõi đối phương.
【Chính anh hãy xem đi】
Tôi thấy chính mình phản chiếu trong màn hình như một tấm gương.
Nhưng tôi trên màn hình lại méo mó, mặt nhăn nhúm, sắp òa khóc.
Không… đó không phải tôi. Tôi đâu có làm cái mặt đó bây giờ… đúng không? Tôi đang nhăn nhó à? Dừng lại! Tôi choáng váng, áp cả hai tay lên mặt, cố trấn tĩnh.
Tầm nhìn tối sầm.
Nhưng TV vẫn rõ nét.
Bên dưới khuôn mặt tôi, hiện ra dòng phụ đề:
【Tại sao bạn luôn khao khát về nhà?】
【Bạn thèm muốn hạnh phúc khi trốn thoát khỏi môi trường khó chịu, nặng nề sao?】
【Bạn có từng khóc đêm, khao khát giấc ngủ yên bình không sợ hãi, không ác mộng?】
【Đừng lo.】
【Chương trình đàm thoại vĩ đại nhất đang chờ bạn!】
Không…
【Đây là thông điệp đặc biệt gửi riêng cho bạn, đúng, chính bạn, kẻ đang xem này!】
【Các thành viên của chương trình đàm thoại vĩ đại nhất này không có khuôn mặt.】
【Không còn khó chịu vì những gương mặt xa lạ.】
【Không còn tương tác gượng gạo.】
【Chỉ có môi trường lý tưởng.】
【Hãy tham gia cùng chúng tôi ngay!】
Điên rồ.
Đồng nghiệp không mặt? Ai lại muốn thế chứ? Tôi thì chắc chắn không–
【Trong nơi làm việc này, không ai phải khổ sở vì che giấu bản thân.】
【Và bạn cũng không cần đâu, khán giả thân mến.】
【Cứ thoải mái bộc lộ chính mình!】
【Tài năng và ý tưởng của bạn sẽ nở rộ trong công việc có một không hai này.】
【Người dẫn chương trình huyền thoại đã từ chối vô số đơn xin việc, chỉ để giữ chỗ này cho riêng bạn!】
...
Một công việc hấp dẫn đến mức chẳng ai muốn nói ‘không’.
【Chào mừng đến với ngôi nhà mới của bạn!】
Không. KHÔNG!
Cố tình thôi. Hắn cứ dùng từ ‘nhà’. Hắn biết tôi muốn về nhà. Hắn đang lợi dụng điều đó.
Nhưng thứ tôi muốn đâu phải một ‘ngôi nhà mới’. Tôi chưa bao giờ muốn thế.
Điều tôi muốn…
Điều tôi cầu nguyện… là quay về thế giới ban đầu, thế giới quen thuộc. Nơi đó.
Một nơi tôi không phải lo bị quái vật xơi tái ngoài đường. Một nơi mà chuyện ma chỉ là trò giải trí. Bạn bè và gia đình tôi đều ở đó.
Và tôi không được quên!
Trong tay tôi lúc này chính là chiếc nhẫn bạc.
Tôi có thể kháng cự. Tôi sẽ kháng cự.
