Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

330 1305

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

45 412

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

7 15

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 121.2: Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya Của Braun

Trong căn phòng làm việc mờ tối, Lee Jaheon ngẩng đầu lên.

Người đứng trước cửa phòng là Eun Haje đang khoanh tay, sự mệt mỏi và trống rỗng in trên mặt cô.

“Anh nên dừng lại thôi.”

“...”

“Anh còn định làm thêm bao nhiêu buổi phỏng vấn nữa? Đến cả mấy giám đốc cũng chẳng còn quan tâm rồi.”

Eun Haje bước vào văn phòng.

Ánh mắt cô đảo qua chiếc ghế trống, như để xác nhận thêm một lần rằng, người đồng nghiệp từng ngồi đó thực sự đã biến mất.

Tất cả những gì còn sót lại chỉ là một dòng trong báo cáo chính thức:〔Được cho là đã chết từ ngày 2 tháng 1.〕

“Đã một tháng rồi.”

Đứng trước bàn làm việc của người giờ đã là đội-trưởng-vô-đội của Đội D, Eun Haje vẫn tiếp tục nói:

“Sau một tháng không có tin tức gì, đôi khi anh phải biết buông tay. …Viết báo cáo không làm người chết sống lại đâu.”

“...”

“Với cả dữ liệu từ『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』cuối cùng cũng đã được xác nhận là chết rồi.”

Cô ấy nói đúng.

Bản ghi『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』đã xác nhận những tiếng rên rỉ và vài câu lẩm bẩm mơ hồ, kiểu như ‘Vậy à?’.

Và điều đó đã được suy luận có ý nghĩa là một phần của các triệu chứng loạn thần được quan sát trong Cao Tốc Tamra, dị biến của Bóng tối từng xuất hiện khi đội tinh nhuệ làm nhiệm vụ.

Thống kê dự báo rằng, khả năng bị ô nhiễm sâu hoặc tử vong của nhân viên đó vượt quá 80%.

Thêm nữa, theo quy trình, nếu『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』được hoàn trả mà sau 30 ngày vẫn không có tiến triển đáng kể, thì nhân viên sẽ tự động bị hệ thống tuyên bố đã chết.

Nói cách khác, chuyện này coi như đã xong.

“…Anh ấy đã bị đưa vào danh sách chấm dứt hôm nay rồi, Đội trưởng.”

〔Giám sát viên Kim Soleum (Hợp đồng lao động chấm dứt do tử vong).〕

…Đến giai đoạn này thì gần như chắc chắn là chết thật.

Đội phó Eun Haje đưa tay dụi mặt trước khi lại lên tiếng:

“…Công ty sẽ không hậu thuẫn việc này nữa. Anh biết rõ mà. Chúng ta không phung phí tiền bạc hay thời gian cho người đã chết.”

Tất cả việc tìm kiếm và kiểm tra đi kiểm tra lại vừa qua chỉ được phê duyệt vì Kim Soleum là một nhân viên xuất sắc và tài năng hiếm có.

Nhưng không có bất cứ hướng dẫn nào giải thích nguyên nhân khởi phát Tamra Express Bóng tối, và suốt một tháng nay cũng không tái diễn thêm lần nào.

“Anh còn sắp xếp làm gì nữa? Anh chưa nghĩ đến chuyện dừng lại à?”

“Có.”

“...”

Anh ấy có ý nói là việc này vẫn còn đáng làm? Hay là anh ta đã cân nhắc việc dừng lại?

“Vậy lý do của anh là gì?”

“Vì Giám sát viên Kim Soleum chưa chết.”

“…!!”

Mắt Eun Haje mở to.

Lee Jaheon không phải kiểu người mù quáng bám víu hy vọng.

Điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự tin như vậy.

Mà Lee Jaheon thì không bao giờ tin vào điều gì nếu không có cơ sở.

Nghĩa là, anh ta có bằng chứng.

“T-Tại sao anh lại nghĩ thế?!”

“Có một manh mối.”

Lee Jaheon nhớ lại.

Một sự kiện tưởng như chẳng liên quan, diễn ra cuối năm ngoái.

— “Nhờ anh giữ cái này.”

Trước khi bước vào Bóng tối, Kim Soleum đã giao cho anh giữ một thứ trong nửa ngày.

Một con thú nhồi bông nhỏ.

— “Trời ạ. Anh thật sự gửi gắm tôi cho một tay chém thuê tẻ nhạt thế này sao? Anh Hoẵng ơi!”

Con thú nhồi bông đó cất giọng vừa cổ lỗ, vừa rùng rợn.

Tất nhiên, Lee Jaheon không hề đáp lại.

Với tư cách một người lịch sự, sống trong thời đại văn minh, anh chẳng thấy có nghĩa vụ phải tiếp chuyện với một con thú bông biết nói.

Thế nhưng–

Cách nó nói chuyện rất quen thuộc.

Và rồi đến hiện trường biến mất của Kim Soleum.

Trong nhà vệ sinh toa tàu, tất cả đồ đạc công ty của Soleum bị vứt ngổn ngang dưới sàn.

Nhưng ánh mắt Lee Jaheon không dừng ở đó.

Mà lập tức hướng về dòng chữ trên gương.

Bởi vì anh đã nhận ra nét chữ đó.

“Hãy so sánh cái này.”

Anh lấy ra bức ảnh đã tráng của dòng chữ trên gương, đặt cạnh một tấm bưu thiếp cũ kỹ sờn mép và được giữ gìn suốt nhiều năm.

Để lấy được tấm bưu thiếp duy nhất này, anh đã phải xin phép hàng tuần liền.

“Đây là…”

Một tàn dư từ dị thường Bóng tối chủ đề truyền hình mà Đội D từng nhiều lần xông vào.

Nhưng trong chuyến thám hiểm gần nhất, một biến cố bất ngờ đã khiến cả đội gần như bị quét sạch–

Và chỉ nhờ sự ứng biến kịp thời của một nhân viên, Đội D mới thoát chết, đem về được một ít『Tinh Chất Giấc Mơ』cấp A.

Một Bóng tối kỳ quặc đến mức phân loại của nó vẫn còn bị giằng co giữa Bộ phận Nghiên Cứu và Bộ phận Đánh Giá.

〔Đơn đăng ký Tham Gia Chương Trình Đố Vui〕

〔Kính gửi :____〕

〔Người gửi :____〕

“…Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba!”

Nét chữ hoàn toàn trùng khớp.

Lee Jaheon gật đầu.

“Giám sát viên Kim Soleum đang ở đó.”

Dù cậu ta có biến thành hình dạng gì đi chăng nữa.

***

Một trường quay ngập tràn ánh đèn chói lòa.

Tiếng vỗ tay rền vang bùng nổ từ khán giả, cuồn cuộn tràn lên sân khấu như sóng biển.

【Cảm ơn! Cảm ơn quý vị!】

Đám đông vẫn còn ngây ngất sau tiết mục cuối, huýt sáo và reo hò đầy phấn khích.

Người dẫn chương trình áp tay lên ngực, giả vờ xúc động tột độ.

【Ôi trời, với sự hưởng ứng thế này… Haha, chúng ta có nên bắt đầu lại từ đầu không nhỉ? Quý vị đang theo dõi Chương Trình Tán Gẫu Đêm Khuya của Braun- Ối giời.】

WAAAAAH!

Người dẫn chương trình giật mình một cách khoa trương trước cơn mưa hò reo, rồi khuôn mặt màn hình TV lại nhoẻn cười.

【Đáng tiếc thay, trước khi đám nhà quảng cáo nổi giận xông vào, chúng ta phải chịu cảnh chia tay đầy đau lòng! Nhưng đừng buồn nhé! Ngày mai ta lại gặp nhau thôi!】

Ban nhạc trường quay nổi lên giai điệu rộn ràng, tươi vui, báo hiệu chương trình kết thúc.

Người dẫn bước ra giữa sân khấu, khom mình lịch thiệp, chiếc đầu TV cũng cúi xuống theo.

【Xin gửi đến toàn thể khán giả đã theo dõi hôm nay, dù quý vị đang xem từ tận đáy lòng đất để sám hối, đang khóc lóc hối hận, hay chỉ đang theo dõi qua ứng dụng EPUB.】

【Ngày mai, đúng 11:33 tối, chúng ta sẽ lại gặp nhau… Chúc một đêm tuyệt vời!】

Khi phần kết thúc của ban nhạc dâng đến cao trào, người dẫn giơ cao cả hai tay, nhận lấy tràng pháo tay dậy trời.

Và rồi–

【Cắt!】

Chương trình kết thúc.

Cạch.

Mọi thứ im bặt.

Khán giả biến mất.

Ánh đèn từng chói lóa cũng tắt ngấm, chỉ còn vài ngọn đèn mờ chiếu xuống hàng ghế trống trơn.

Đội ngũ hậu trường ùa lên sân khấu nhanh chóng dọn dẹp, chỉnh lại bối cảnh và lo cho các diễn viên.

Tôi cũng đang ở giữa họ.

Hoặc đúng hơn–

【Anh Soleum!】

Người dẫn chương trình đang gọi tôi.