Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 123.1: Mờ Mịt

【Ôi trời.】

Viên『Kẹo Hoài Niệm』trong tay tôi biến mất.

“…!”

【Chúa ơi! Hoẵng, anh tính sống sót bằng mỗi kẹo thôi à?】

“Haha…”

【Thế thì không ổn chút nào!】

Như một màn ảo thuật, viên kẹo mất tăm lại hiện lên trong bàn tay đeo găng của Braun, rồi lập tức biến mất với một động tác màu mè.

…Biến mất vĩnh viễn luôn.

“...”

À, chắc lúc này mình phải vỗ tay?

Bộp, bộp, bộp…

Khi tôi vỗ tay, Braun cúi chào như một ảo thuật gia ở ngoài đời thực.

“Ờm, viên kẹo nó–”

【Hoẵng, bữa ăn đầu tiên sau một tháng của anh lại là một viên kẹo cũ kỹ, bụi bặm sao? Như thế là xúc phạm nghệ thuật ẩm thực đấy!】

Bụp.

Người dẫn chương trình búng tay.

【Có người bảo đam mê sáng tạo nảy sinh từ cái bụng đói, nhưng… triết lý của tôi có hơi khác một chút!】

【Trước hết, phải là một bữa ăn tử tế.】

Theo yêu cầu của Braun, dàn nhân viên không mặt mở cửa phòng thay đồ của tôi và niềm nở cúi chào.

Một chiếc khăn trải bàn trắng muốt phủ lên chiếc bàn ở góc phòng, ngay sau đó các món ăn được bày ra đồng loạt theo nhịp.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút từ những món ăn phương Tây.

Một bữa tiệc nhiều món lẽ ra phải được phục vụ từng phần, giờ lại xuất hiện gọn ghẽ trên bàn cùng lúc.

【Vì anh không gửi yêu cầu, Hoẵng - nim, nên tôi mạn phép chọn thực đơn tối nay cho anh.】

【Khi ăn xong, anh sẽ thấy mình hồi phục hẳn…】

“...”

…Lúc đó tôi mới chợt nhận ra đã lâu rồi mình chưa thấy thức ăn nóng hổi.

Trên màn hình tivi đối diện, Braun giơ dao nĩa vẫy vẫy, mặt cười rạng rỡ.

〔Bon appétit!!〕

…Không hiểu sao xung quanh bỗng tối hơn hẳn.

Cứ như cả căn phòng chỉ có một luồng sáng chiếu thẳng vào bàn ăn trước mặt tôi vậy…

Loé.

Chiếc nhẫn bạc phản chiếu ánh sáng, thoáng sáng lên trước khi bị lấp mất bởi ánh lấp lánh từ cái nĩa.

“...”

Tôi chần chừ, rồi cầm lấy bộ dao nĩa.

Nhưng khi tôi vẫn còn lưỡng lự, không biết chọn món nào trước…

【Và đồ uống thì… À, Hoẵng - nim. Anh từng nói mình thích nho, đúng không?】

“...!”

Với một đường di chuyển liền mạch, chiếc chai thủy tinh cong chứa chất lỏng đỏ như hồng ngọc nhẹ nhàng đáp xuống bàn.

Rượu vang.

【Đây là loại vang cổ hảo hạng. Quà tôi được tặng khi dẫn chương trình đố vui. Nhưng giờ, tôi thấy nó rất hợp để mở ra chúc mừng màn ra mắt thành công của anh, bạn thân à…】

Theo phản xạ, tôi liếc qua năm sản xuất in trên nhãn.

1999.

Cùng năm với Gấu Bông Kết Thúc Hạnh Phúc, khách mời hôm nay, được ra mắt.

“…Ngài cố tình chọn năm sản xuất trùng với khách mời ạ?”

【À, tôi rất thích một khán giả tinh ý! Đúng thế!】

【Đây là một kiểu chúc mừng. Dẫu sao hôm nay cũng là lần đầu anh bước lên sân khấu!】

【Những chi tiết như vậy là điều không thể thiếu với một nghệ sĩ. Hoẵng - nim, tôi mong anh sẽ ghi nhớ bài học quý giá này…】

Braun tự tay mở nút chai.

Chất lỏng màu đỏ ánh như ngọc ruby xoáy nhẹ trong chiếc ly pha lê, rồi được đặt trước mặt tôi.

【Giờ thì… cạn chén chứ?】

...Hmm.

Từ chối thì gượng gạo quá, nhưng lạ thật, tôi chẳng mấy hứng thú cho lắm.

【…Ôi trời. Rượu không hợp khẩu vị anh à, Hoẵng - nim? Vậy thì đúng là lỗi lớn của tôi. Một người dẫn chương trình mà không hiểu gu của bạn thân mình thì thật đáng xấu hổ…】

“Không, không phải vậy đâu.”

Trước áp lực, tôi vội nâng ly–

Và uống.

...

“Vị rượu ngon lắm.”

【Đúng chứ? Xin hãy thưởng thức thoải mái…】

“Được rồi.”

Tôi cầm dao nĩa.

“...”

Bữa ăn tiếp tục.

Kỳ lạ thật, càng ăn uống, đầu óc tôi càng minh mẫn.

Như thể cơ thể kiệt quệ cuối cùng cũng hấp thu dưỡng chất thiết yếu… Không, đó không chỉ là ẩn dụ đâu. Chính xác là thế.

‘Mình tưởng cơ thể mình ổn lắm chứ.’

Có lẽ tôi kiệt sức hơn những gì bản thân nghĩ.

...

…Khoan!

‘Dĩ nhiên rồi, tôi nhịn ăn tận một tháng mà!’

Logic hơn là chẳng đời nào một người bình thường có thể sống sót như vậy.

‘Lẽ ra mình đã chết mới đúng.’

Trời ạ. Sao bây giờ tôi mới nhận ra?

【Hmm? Hoẵng - nim, đồ ăn không hợp à?】

“Không. Không phải vậy.”

Tôi lại tiếp tục ăn.

Mỗi miếng lại giúp suy nghĩ sắc bén hơn.

‘Dù mình không bị Bóng tối này nuốt trọn, chắc chắn nó cũng đã ảnh hưởng đến mình.’

Có phải đầu óc mình đã mờ mịt suốt thời gian qua?

Ngay cả khi tới nơi này, tôi cũng chỉ cắm đầu vào công việc.

Có phải tôi đã quá phấn khích, tưởng rằng mình thật sự thoát khỏi nỗi sợ…?

Dù thế nào đi nữa–

‘Mình phải kiểm chứng lại mới được.’

Theo thói quen, tôi toan lấy thêm một viên kẹo từ kho chứa của hình xăm, nhưng dừng lại ngay.

Dù gì cũng cần xin phép vị siêu MC này.

“Braun, ngài có thể trả lại viên kẹo khi nãy không?”

【Hửm?】

“Tôi ăn xong rồi, muốn tráng miệng một chút.”

【Ồ… ra vậy. Được thôi.】

Braun đặt viên kẹo vào lòng bàn tay tôi.

『Kẹo Hoài Niệm』

【Đây, Soleum - nim!】

Giờ tôi nhớ lại rõ rồi.

‘Viên kẹo này khôi phục cơ thể về trạng thái đỉnh cao trong vòng 10 năm trở lại.’

Đây chính là cách tôi sống sót ở Trường Kỹ thuật Sekwang.

‘Được rồi.’

Tôi bỏ kẹo vào miệng.

...

Hừm.

‘Không có gì thay đổi à?’

Nó chỉ… giống như xác nhận điều tôi đã ngờ đến.

‘Vậy tức là hiện tại mình đang ở trạng thái tốt nhất.’

Người ta bảo mọi bệnh tật đều bắt nguồn từ căng thẳng, có lẽ con người thật sự phải tìm được công việc hợp với mình.

Từ giờ trở đi… ít nhất tôi nên ăn uống tử tế, thay vì chỉ vùi đầu vào việc.

Dù chương trình này khiến tôi cảm giác bỏ bữa chẳng sao, thì nó vẫn ảnh hưởng rõ ràng.

‘Giờ nghĩ lại, làm việc không nghỉ như thế cũng hơi kỳ thật.’

Đặt chiếc ly rượu trống xuống bàn, tôi nghiêm giọng:

“Braun. Nghĩ kỹ thì tôi cần nói thẳng điều này.”

【Hmm?】

“Hợp đồng lao động. Chúng ta chưa bàn gì về chế độ nghỉ phép hay lương bổng cả, đúng không?”

【Ồ… Hoẵng - nim.】

Braun bỗng nhìn tôi với ánh mắt uể oải hiếm thấy, rồi đưa tay lên trán. Trên màn hình tivi hiện ra biểu tượng thở dài.

【Tất nhiên, tất cả nhân viên của chương trình đều được nghỉ phép đầy đủ và nhận lương bạc. Thật sự tôi không hiểu, anh được nghe gì trong ngày đầu tiên thế?】

Ồ…

‘Lúc đó chắc mình bị mờ mịt vì đói quá rồi.’

Nghĩ lại, mấy ngày đầu ở đây ký ức tôi toàn mơ hồ.

Thậm chí mất sạch cả đồ của công ty Daydream nữa chứ… đúng là thảm.

“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn thương lượng đàng hoàng điều kiện làm việc.”

【Tất nhiên rồi, Hoẵng - nim!】

Ăn uống no nê, đầu óc tỉnh táo, tôi bắt đầu một cuộc thương lượng nảy lửa với ông chủ.

Kết quả: hợp đồng cuối cùng bao gồm 2 ngày nghỉ mỗi tuần, phép nghỉ hè và nghỉ đông, 50 đồng Bạc Kỳ Quái, và thưởng thành tích mỗi nửa năm…

Không tệ.

【Vậy thì ta sẽ chốt hợp đồng vào cuối tuần này nhé!】

“Rõ.”

【Thế là anh sẽ chính thức trở thành nhân viên của chương trình đàm thoại. À đúng rồi. Trong lúc dẫn sóng hôm nay, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng!】

【Ban đầu tôi định ghé phòng thay đồ của anh để bàn chuyện này. Nhưng khi thấy anh phá kỷ lục nhịn ăn bằng viên kẹo, tôi choáng quá nên quên mất! Chúa ơi!】

“Haha… xin lỗi. Thế ý tưởng là gì vậy?”

Braun đưa ban tay đeo găng ra và chỉ vào cánh tay tôi.

【Hình xăm của anh, Hoẵng - nim.】

À.

Tôi ngẩng tay nhìn dòng chữ loang lổ trên da bên dưới lớp phấn che mờ.

【Chắc là phiền phức lắm khi lần nào lên sóng cũng phải bôi trang điểm. Mà tôi biết tính anh, Hoẵng - nim, có được nghỉ giải lao thì anh cũng muốn làm việc hơn là ngồi yên chịu trang điểm!】

【Vậy thì sao anh không xóa hẳn chúng đi?】