Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 122.3: Gặp Lại Đội D

‘Chà.’

Nhìn thấy họ thế này… cứ như mơ vậy.

Cảm giác như mình đã quay ngược thời gian, trở lại khoảnh khắc ngay trước khi bước vào Bóng tối [Kẻ Treo Cổ Thèm Khát].

“Không ngờ lại gặp mọi người ở đây! Thật vui khi thấy lại anh chị. Mọi người vẫn ổn chứ?”

Đội trưởng Thằn Lằn và Đội phó Eun Haje cùng gật đầu.

Giám sát viên Park Minseong thì mỉm cười và khẽ vẫy tay khi bắt gặp ánh mắt tôi. Anh ấy trông hơi tái nhợt… nhưng nhìn chung vẫn khỏe mạnh.

Thật nhẹ nhõm khi thấy anh ấy đã hồi phục, đủ để đi ra ngoài vào ban đêm và tham gia những việc thế này.

“Ừ, bọn tôi vẫn ổn… Nhưng Hươu này. Cậu thì sao? Thời gian qua thế nào?”

“À. Em vẫn sống tốt.”

Điều đó tôi có thể tự tin khẳng định, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không kìm được tò mò.

“Thực ra hôm nay là lần đầu em lên sóng… Mọi người thấy thế nào? Em có hơi hồi hộp.”

Im lặng.*

“Rất tốt.”

“…Cảm ơn.”

Phù.

Khoảng ngắt hơi gượng gạo, nhưng Đội phó Eun Haje vốn không phải kiểu người ưa nói lời xã giao.

Tôi quyết định không nghĩ nhiều.

“À mà, cậu đã ăn gì chưa?”

“Ăn? Em…”

Ồ.

Nghĩ lại thì… hình như tôi cũng lâu rồi chưa ăn.

Có lẽ từ trước buổi ghi hình?

Hoặc có khi là trên chuyến tàu, trước khi đổi công việc nhỉ?

Đại loại thế.

Nhưng cơ thể tôi hoàn toàn ổn nên nó chẳng phải vấn đề gì!

Hơn nữa, đây đâu phải lúc cho những cuộc trò chuyện cá nhân thế này.

Tôi xua tay và mỉm cười, “Em không ăn cũng ổn mà.”

“...”

Giám sát viên Park Minseong vội vàng lục túi, rồi rút ra một thứ.

“Hươu, dù sao thì… đang giờ nghỉ mà, ăn chút gì đi? Đây này…”

Anh ấy chìa ra một viên kẹo nhỏ với kiểu dáng cũ kỹ.

“À, xin lỗi. Em chỉ có thể nhận quà từ khán giả qua kênh chính thức. Chính sách của chương trình là giữ mọi thứ đều công bằng và sạch sẽ.”

Tôi khéo léo từ chối.

Khuôn mặt Park Minseong thoáng sầm xuống.

“À…”

…Tôi vừa làm gì sai à?

Nghĩ một lúc, tôi tìm được cách giải quyết.

“Đừng lo. Em cũng có đúng loại kẹo này, em sẽ ăn viên đó thay.”

“…!”

“Được rồi.”

Đội phó Eun Haje chìa tay ra bắt lấy tay tôi.

Bàn tay cô ấy thật ấm áp.

“Nhớ là phải ăn đấy.”

“...”

“Cậu Hươu.”

À.

Đội trưởng Thằn Lằn đang nhìn tôi.

“Cái nút đó. Nhấn đi.”

“...?”

Tôi không hiểu ý anh ấy là gì, nhưng tỏ ra bối rối thì không chuyên nghiệp.

“Tất nhiên. Em sẽ cố hết sức. Dù sao thì mọi người cứ tận hưởng chương trình nhé. Nghỉ ngơi tối nay đi và chúc may mắn cho ngày mai.”

Tôi hy vọng buổi phát sóng hôm nay có thể mang lại một chút niềm vui giữa cuộc sống vất vả của họ.

Phải chăng đây là… điều Braun từng nói?

Cảm giác của một người làm chương trình?

Tôi liếc nhìn phản ứng của họ.

‘Thật khó đọc được nét mặt của họ khi đeo mặt nạ…’

Khoan đã.

Nếu họ đeo mặt nạ…

Vậy họ đang thám hiểm Bóng tối à?

Nếu thế thì tôi nên trấn an họ!

“À, nếu mọi người tới đây vì ‘công việc’, thì yên tâm đi. Ở đây chẳng có nguy hiểm gì đâu. Cứ thoải mái xem chương trình rồi về thôi.”

“…Thật vậy à?”

“Đúng thế! Nơi này hoàn toàn an toàn.”

Thực ra, đây còn là một trong những Bóng tối dễ vượt qua nhất.

Thậm chí còn dễ hơn [Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba].

‘Dù gì thì… chưa từng có khán giả nào chết cả!’

Nếu muốn tăng độ khốc liệt, bọn tôi có thể thêm mấy hình phạt kiểu Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba.

Nhưng hiện giờ, chương trình này vẫn đủ nhẹ nhàng để cả khán giả cũng có thể thoải mái tận hưởng cái gọi là công lý thơ mộng.

Vì thế tôi cũng thấy biết ơn Braun.

Nhưng rồi Giám sát viên Park Minseong khẽ lắc đầu, “Bọn anh không tới đây vì công việc.”

Hả?

“…Bọn anh tới để gặp cậu đó, Hươu.”

...Tôi?

“Hươu. Sao cậu lại rơi vào tình cảnh này–?”

【Ôi trời, bạn của tôi!】

“…!”

Người dẫn chương trình từ sân khấu ra hiệu.

Đúng rồi. Quảng cáo gần hết. Chương trình sắp tiếp tục!

“Em phải quay lại rồi. Gặp mọi người sau nhé! À, phần tới sẽ thú vị lắm, mọi người cứ ngồi xem cho giải trí đi.”

“Khoan đã, cái đó-”

Tôi không nghe nốt câu thì đã nhanh chóng chào tạm biệt và quay trở lại sân khấu.

Ánh đèn sân khấu chói đến lóa cả mắt.

***

Chương trình kết thúc trong tiếng vỗ tay và reo hò vang dội.

【Cảm ơn quý vị khán giả! Hẹn gặp lại vào lúc 11:33 tối mai!】

Như thường lệ, Braun khép lại buổi phát sóng thật hoàn hảo, rồi quay sang nhân viên hậu trường.

Và tất nhiên tôi cũng làm theo.

Trong khi ngẩn ngơ nhìn hàng ghế khán giả trống rỗng, tôi sực tỉnh khi nhận lời khen từ Braun.

【Vậy thì sao? Vui chứ, anh Soleum? Vui hơn anh tưởng phải không?】

“Ừm. Ờm… còn hay hơn tôi nghĩ.”

【Nghe vậy tôi vui lắm! Tuyệt vời. Tôi đã bàn với biên kịch rồi, từ giờ anh sẽ xuất hiện khoảng một hai lần mỗi tuần. Với vai trò ‘Người bạn của Braun’!】

“À… vâng.”

Được công nhận khiến tôi hơi khó chịu, nhưng tôi nên vui vẻ chấp nhận thôi!

Rồi người dẫn chương trình tiếp tục thản nhiên nói:

【À, anh có thích được gặp lại đồng nghiệp cũ không, bạn tôi? Tôi thấy anh trò chuyện cùng họ ngoài khán đài.】

“…! Ừ. Lâu rồi mới gặp lại, thật sự vui.”

【Thế à. Tôi rất tò mò các anh đã nói gì hay vậy?】

“À, họ chỉ hỏi xem tôi có ăn uống đầy đủ không thôi.”

【Aha! Đúng là quan tâm. Nhưng chương trình của ta luôn có dịch vụ ăn uống riêng cho nhân viên để đảm bảo sức khỏe–】

Màn hình TV lóe sáng.

【…Khoan. Anh vẫn chưa ăn gì hết à, Hoẵng - nim? Anh còn chưa đăng ký dịch vụ ăn uống cá nhân. Không thể tin nổi! Trong khi tôi đã nhắc ngay ngày đầu tiên.】

Ờ thì… tôi thấy phiền quá nên không để tâm.

Tôi gãi cổ do cảm thấy hơi ngượng.

“Tôi vẫn thấy ổn mà.”

【Trời ạ! Anh định biến tôi thành kẻ đồng nghiệp tồi tệ, bỏ mặc bạn bè sao? Không, không, đây là lỗi của tôi. Nhân viên mới chắc mải thích nghi nên quên mất. Braun này lẽ ra phải chú ý hơn, nhất là với bạn của mình…】

Braun chìa tay ra.

【Người ta có câu “Sức khỏe tốt mới sinh cảm hứng.” Hãy hứa với tôi, chuyện này sẽ không lặp lại.】

Ừm.

Thực tình tôi chẳng thấy khác biệt gì. Tôi không đói và còn cảm thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết.

“Được rồi. Tôi sẽ thử một phen.”

【Ái chà, bạn tôi bắt đầu dùng mấy câu từ chuyên ngành khô khan rồi đấy!】

Braun giả vờ thở dài trách móc nhưng không nói thêm.

Dù gì cũng đang giờ nghỉ.

【Để anh không quên, tôi sẽ nhắc lại. Hãy nhớ rằng, những chương trình hay nhất đều được tạo ra từ một tâm trí khỏe mạnh, Soleum à!】

“Vâng, tôi hiểu. Hẹn gặp ngài sau.”

Nói rồi, chúng tôi tách ra.

Tôi đi ngang qua nhân viên và men theo hành lang hậu trường, cuối cùng đến phòng nghỉ riêng.

Cạch.

Bước vào, tôi xắn tay áo lên và nhìn xuống cánh tay.

Dưới lớp trang điểm, hình xăm đã được che kín.

“…Hừm.”

Thú vị thật. Miễn là bị che, chúng sẽ không kích hoạt.

‘Giờ phát sóng xong rồi, mình nên lau sạch thôi.’

Tôi lấy khăn lau và chà đi lớp hóa trang.

: Socius :

: 恩主 :

Tôi luồn tay vào hình xăm đóng vai trò như kho đồ, rồi lấy ra một thứ.

‘Lâu lắm rồi nhỉ?’

Trong tay tôi là một viên『Kẹo Hoài Niệm』.

‘Dù gì mình cũng đã hứa sẽ ăn…’

Tôi không đói.

Không mệt.

Nhưng sau một chút chần chừ…

Tôi bóc vỏ và cho nó vào miệng.

Thì bỗng nhiên–