Hình ảnh trên TV không phải là tôi.
Tôi không hề cười.
【Bạn sẽ hạnh phúc.】
【Trong ngôi nhà mới của bạn.】
Tôi sẽ không để mình rối trí nữa.
Tôi đang quay về nhà cũ của mình.
Đó không phải là nhà.
Tôi đang nỗ lực để trở về nhà, và mục đích đó sẽ không bao giờ thay đổi.
【Trong ngôi nhà mới của bạn.】
Chương trình đàm thoại điên rồ này không phải là nhà của tôi.
Chương trình đàm thoại điên rồ này không phải là nhà của tôi.
CHƯƠNG TRÌNH ĐÀM THOẠI ĐIÊN RỒ NÀY KHÔNG PHẢI LÀ NHÀ CỦA TÔI!!
【Hmm.】
〔Điều chỉnh〕
〔kỹ thuật〕
〔ngắn hạn…〕
Màn hình TV vỡ tan.
“Haa…”
Tôi thở ra và gục xuống nền nhà.
Những viên gạch lạnh lẽo trong phòng vệ sinh chật hẹp trên tàu kéo tôi trở lại thực tại.
Hoặc ít nhất, tôi nghĩ thế.
【Đã rõ, anh Soleum.】
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đang đứng trong một phòng thu ấm cúng.
Không, vốn dĩ nơi này vẫn luôn là phòng thu.
Nhưng căn phòng nhỏ, ấm áp này chưa có khán giả. Chỉ có hai chiếc ghế bành đối diện nhau.
Và trước mặt tôi, với dáng vẻ nghiêm trang chìa tay ra, chính là MC với chiếc TV thay cho đầu.
【Trời ạ, trông anh có vẻ căng thẳng quá… Sao không ngồi xuống trước đã? Sửa sang lại quần áo, lau sạch máu, rồi ta nói chuyện bình tĩnh hơn.】
【Có vẻ như thông điệp quảng cáo vừa rồi đã hơi quá sức về cả thể chất lẫn tinh thần với bạn tôi.】
Tiếng piano dịu dàng trôi trong căn phòng.
【Tôi hơi lố rồi, phải không? Dù sao thì, anh cũng đâu có kinh nghiệm truyền thông. Hãy dành chút thời gian hít thở nào.】
Chỉ một cái phẩy tay của MC, trên chiếc bàn nằm giữa hai chiếc ghế bành, một cốc nước bóc khói nghi ngút xuất hiện.
…Một ly sô - cô - la nóng.
【À, anh nhớ chứ? Đây là thức uống mà tôi luôn khuyên anh dùng mỗi khi mệt mỏi đó, anh Hoẵng. Sô-cô-la! Không gì bằng một thứ ấm áp, ngọt ngào để xoa dịu cơ thể mỏi mệt…】
Màn hình TV hiện lên biểu tượng mặt cười, ăng-ten dựng lên như đang hứng khởi.
Nó tất bật khuấy thêm vài viên kẹo dẻo nhỏ.
【Đây là lần đầu tôi trực tiếp phục vụ anh đó. Trước kia, khi tôi chỉ là một món đồ nhồi bông, mấy việc thế này đều phải nhờ người khác.】
“...”
【Có biết bao điều tôi không làm được trong hình dạng đó. Thôi nào, hãy nghỉ một lát đi.】
Theo lời mời dịu dàng ấy, tôi bất giác ngồi xuống ghế.

…Bởi vì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nhưng bất ngờ thay, MC không hề thúc ép. Nó không ép tôi uống sô - cô - la nóng, cũng chẳng bất ngờ ra tay.
Trong khi tôi tự băng bó cánh tay và cầm máu, MC chỉ lặng lẽ chờ đợi, im lặng và kiên nhẫn.
Nó chờ như một người phỏng vấn biết điều, chẳng nói gì mà để tôi tự trấn tĩnh.
Dần dần, những ý nghĩ rối ren của tôi bắt đầu sáng tỏ.
【Bình tĩnh hơn chút rồi chứ, anh Hoẵng? Thở sâu nào… Giờ ta nói chuyện nghiêm túc.】
MC đan tay lại, lịch sự nghiêng người về phía trước từ chiếc ghế đối diện.
【Anh đã nói rõ, anh tuyệt đối không muốn bỏ công việc hiện tại. Tôi nói đúng chứ?】
“...”
Tôi chậm rãi gật đầu, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.
Ăng-ten trên chiếc TV nghiêng nhẹ như tò mò.
【Thật lạ, thật lạ… anh ghét cay ghét đắng công việc này mà, anh Hoẵng!】
“…!”
【Chúng ta đã nói chuyện về nó biết bao lần. Tôi đã nghe không ít lời than phiền, rằng anh căm ghét công việc này đến mức khi đạt được mục tiêu thì chẳng bao giờ muốn làm nữa.】
Nhưng đó là vì tôi bắt buộc phải tiếp tục cho đến khi đạt được mục tiêu.
Để dùng『Tấm Vé Ước Nguyện』mà trở về nhà, tôi chẳng còn cách nào khác.
【Khoan đã.】
【Đúng rồi, anh Hoẵng, đây chính là điều tôi muốn tập trung!】
【Bạn tôi à- anh nói mình khao khát trở về nhà. Và thật ra…】
MC nghiêng người, thì thầm.
【Tôi biết lý do anh nói muốn về nhà, anh Hoẵng.】
Cần gì lý do để một người muốn về nhà chứ?
Tôi căng người, chuẩn bị nghe thêm những lý lẽ vô nghĩa mà nó sắp bịa ra.
Phải mặc kệ nó nói, rồi để cho qua.
【Ôi, có thể sẽ gây sốc, nhưng xin anh giữ bình tĩnh.】
Giọng MC hạ thấp, thành một tiếng thì thầm nhẹ và buộc tôi phải lắng nghe.
【Là bởi vì…】
Tôi không kiềm được, khẽ nghiêng người, căng tai nghe.
【Thực ra… anh không hề muốn về nhà.】
...
Cái gì?
【Tận sâu trong lòng, anh đã biết điều đó rồi đúng không?】
【Anh đang tự đánh lừa mình, hiểu sai sự thật, tạo thành định kiến chỉ vì hai cảm xúc mãnh liệt.】
【Sợ hãi và khát vọng.】
Ngươi đang nói cái quái gì vậy…?
【Ôi, anh Hoẵng… Anh không nhớ nhà, cũng chẳng thật sự nghĩ rằng nhà là điều tốt đẹp. Anh chỉ đang sợ hãi và khốn khổ với công việc hiện tại mà thôi.】
“...!”
【Thế này nhé, anh Hoẵng, anh thật sự ghét việc những câu chuyện mình từng thích đã thành hiện thực sao?】
【Anh không hề thấy một chút rùng mình hay phấn khích khi thấy những thứ mình tưởng tượng được tái hiện sao? Anh thật sự nói thật rằng mình chỉ ghét nó thôi ư?】
Tôi không…
Tôi không ghét nhiều bằng nỗi sợ, vì nó quá nguy hiểm.
【Nguy hiểm! À, vâng, một cái cớ kinh điển và đáng kính trọng. Nhưng thử nghĩ xem, anh Hoẵng.】
Chiếc TV cũ thay cho cái đầu MC khẽ kêu lách tách.
【’Ngôi nhà’ mà anh muốn trở về thật sự an toàn sao?】
Link ảnh: