Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 118.2: Sự Đồng Tâm Thoát Khỏi Nguy Nan

BỐP—!

Cơ thể tôi lộn nhào xuống hành lang đỏ lòm của tế đàn sau cú nhảy khỏi đoàn tàu cao tốc. Ngay khi tôi vừa kịp nhận thức được cảnh tượng xung quanh–

‘Chết tiệt.’

Một cảnh tượng của địa ngục trần trụi hiện ra trước mắt tôi.

Không thể tin nổi trước đây mình từng chịu đựng được cảnh này. Dù đã trải qua hai lần, nhưng so với khi còn dùng『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』, sự khác biệt quả thật quá sức chịu đựng.

Mặt đất đầy những mảnh thịt thối rữa ngọ nguậy như giòi, máu mủ phân rữa lênh láng thành cả một vùng biển ghê tởm.

“Đ-Đây là ảo giác sao? Không, mình có nhẫn bạc mà… Không, thôi, đừng nghĩ nữa.”

Tôi hít thật sâu, để hiệu ứng bảo hộ của nhẫn phát huy. Ít nhất thì cái giọng nói rợn người từng vang vọng trong đầu đã biến mất.

‘Tập trung… tập trung…’

Ngay lúc đó.

Một cơn đau bỏng rát nhấn chìm toàn thân tôi.

“…!!”

Suýt nữa thì tôi đã ngã gục.

NÓ NÓNG.

NÓ THIÊU ĐỐT!!

Ô 

I

Ê 

U

Đ 

Ố 

T

Ô 

I

Ê 

U

Đ 

Ố 

T

Mỗi chữ như từng giọt sáp nóng chảy, thiêu rụi khắp người tôi.

Việc không còn nghe thấy giọng nói kia chẳng làm nỗi đau giảm đi chút nào. Chung quanh, những kẻ vẫn nghe nó thì quằn quại điên loạn.

“Điên rồi! Thứ này là điên rồi!!”

“Aaaaaaargh!!”

“Nó… nó nói gì? Tội? Tội lỗi á?!”

Tiếng gào khóc, tiếng rú hét, tiếng lảm nhảm chồng chéo lấp kín tế đàn. Đầu óc tôi quay cuồng.

Rầm.

Ngay gần đó, có người ngã sụp vào đống thịt mục. Tôi nghiến răng, nuốt tiếng hét và kéo họ ra.

“Kh-kh…”

Thuốc giảm đau.

Tôi dồn hết tâm trí vào việc đỡ người đó và chuẩn bị lấy『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』tiêm cho họ thì–

Bất ngờ, cơn đau giảm đi.

‘…Không, không đúng!’

Không phải nó giảm, mà ở chỗ cơ thể tôi đang chạm vào người kia, phần lưng và vai của tôi gần như không còn cơn đau, giúp toàn thân tôi giảm bớt gánh nặng.

“…À!!”

Tôi chợt hiểu ra.

Ở đâu có tiếp xúc cơ thể, thì ngọn lửa bỏng rát kia không chạm được tới. Da thịt không tiếp xúc với môi trường của tế đàn thì sẽ không bị thiêu đốt!

“Mọi người!! Dính lại với nhau đi! Sẽ đỡ đau hơn!!”

Tôi khoác tay với người gần nhất rồi hét lớn. Thông điệp lan truyền cực nhanh.

“Đừng để da trần lộ ra! Tiếng thì thầm phát ra từ đó!”

“Nắm tay nhau đi!”

Những nhóm người tản mác bắt đầu tụ lại, túm chặt lấy nhau.

“Tao bảo buông ra!! Cút đi, đồ khốn!! Aaaaah!”

Dĩ nhiên, không phải ai cũng tỉnh táo. Vẫn có kẻ hoảng loạn, xô người khác xuống đống thịt hôi hám.

“Mày lừa tao!! Đồ khốn!! Tao sẽ không bỏ qua đâu!! MÀY ĐỒ CHÓ—■■■!!”

Chính gã từng háo hức nghĩ nhảy xuống sẽ được ban sức mạnh nay gào chửi tôi, trước khi bị nuốt chửng bởi vũng thịt.

Nhưng hơn hai mươi người khác đã kịp ghì sát nhau, chen chúc như bầy chim cánh cụt.

“Chúng ta chịu được rồi…”

“Đúng! Vẫn chịu được!”

“Đi thôi!!”

Mọi người khoác tay, đan chặt nhau và dồn sức xông lên. Những bàn tay siết chặt nhau, ngăn cho cơn tuyệt vọng trỗi dậy, rồi đôi bước chân chúng tôi giẫm nát đống thịt thối để lao về phía trước.

Ở đây có tiếng hét, tiếng khóc, nhưng cũng có tiếng động viên, tiếng hò quyết tâm.

Một ý chí kiên cường từ sự đồng tâm.

“Sắp đến rồi!!”

“Chỉ còn chút nữa thôi!!”

Ánh sáng trước mắt dần mở rộng. Từng bước, từng bước, chúng tôi ép mình tiến tới một cách chậm rãi nhưng vững chắc.

Chỉ là một lát nữa…

Và cuối cùng–!

“Aaaa!!”

Mọi người òa khóc mà lao vào quầng sáng.

“Uwoooooaah!!”

Tôi cũng bị ánh sáng nuốt chửng, ý thức dần trôi bồng bềnh trong thứ khoái cảm xa xôi. Dù tiếng thì thầm kia đã biến mất từ lâu…

...

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên.

Có lẽ bài kiểm tra của đoàn tàu ma này vốn chưa từng có ai giải ra đúng cách.

Và ngay khoảnh khắc này, tôi như vừa nhìn thấy hướng giải đáp.

‘Nếu như, ở Tamra…’

Nếu như, bằng cách cho toàn bộ hành khách cùng nhau nhảy xuống và vượt qua thử thách, chúng ta có thể đến một thế giới chưa từng biết đến thì sao?

***

Tôi mở mắt ra.

“Haaa!!”

“Kh-khụ…”

“Á… Cái gì thế này?”

Xung quanh là tiếng thở dốc và tiếng rên khẽ. Những chuyển động giật cục như vừa tỉnh khỏi ác mộng hiện rõ trên ghế ngồi lắc lư khắp toa.

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn màn hình trên tàu.

Dòng chữ trên đó là:

〘Tuyến đến Mokpo〙

Rồi nó đổi qua.

〘Khởi hành〙

Píííííííí—!

Đoàn tàu cao tốc ngân vang rồi bắt đầu rời ga…

“Ồ, vậy là an toàn trở lại rồi.”

“…Ừ.”

Chúng tôi đã rời đi thành công.

‘Haaa…’

Tôi ngả người ra ghế, toàn thân rã rời vì căng thẳng suốt mấy tiếng. Nhưng chỉ vừa liếc sang ghế trước, tôi lập tức giật mình.

‘…Đội phó Jin Nasol!’

Cô ấy ngồi đó trong tư thế khoanh tay, lặng lẽ nhìn trần tàu bằng gương mặt không biểu cảm.

Dĩ nhiên, giờ đây tất cả chỉ còn là giấc mơ. Mà cuối cùng cô ấy cũng không nhảy qua cửa sổ, chắc cô sẽ không quá tức giận, nhưng mà…

‘Tôi vẫn nên làm cho đúng thủ tục!’

Tôi lục túi thật nhanh, lôi ra món đồ có thể làm hài lòng một cấp trên khó tính, chỉ quan tâm đến hiệu suất như cô ấy.

Thứ mà cả ba người trong nhóm đều có.

“…Đội phó.”

“...”

“Bình chứa Tinh Túy Giấc Mơ đã đầy rồi.”

Bên trong bình, dung dịch vàng óng ánh lấp lánh.

Đúng vậy.

Vì đây là chuyến công tác, chúng tôi có mang theo『Ống Tiêm Niềm Vui』. Khi vừa hoàn thành câu chuyện ma này, nó đã được lấp đầy.

‘Nếu hôm đó chỉ kết thúc tại tuyến ga Iksan, chắc chỉ được hạng F hoặc D thôi…’

Nhưng một hiện tượng dị thường đã xảy ra khiến tuyến kéo dài và số tế đàn tăng thêm hai, thêm vô số người nhảy vào tế đàn…

“Kết quả là Cấp C.”

Bằng với bóng tối mà chúng tôi định thám hiểm ở Mokpo.

Nay đã có bình chứa đầy, đi thêm một Bóng tối nữa cũng chẳng ích gì.

Cuối cùng, nét mặt Jin Nasol khẽ động, “Vậy thì khỏi cần đến Mokpo nữa. Xuống ở trạm kế tiếp là được.”

“Vânggg!!”

Tôi thở phào, tim tôi như rũ hết gánh nặng.

‘Tạ ơn trời đất.’

Với dân công sở, được về sớm mới là món quà quý nhất.

Ngay lúc ấy, tôi nghe tiếng xì xào từ hàng ghế phía sau.

“Này, tao vừa mơ kì lạ lắm. Cái tàu chạy trên mặt biển luôn.”

“Hahaha, cái gì? Vớ vẩn thế.”

“Nhưng vui cực. Loạn hết cả lên, mà còn có một ông kiểu thánh nhân, người ta gọi là Ngài Dẫn Đường ngồi ngay phía trước bọn mình kìa.”

“Khoan, thật á?”

“…!”