Dù họ có trở lại trong tình trạng nửa điên nửa dại vì nỗi đau của việc ‘xé bỏ tội lỗi’, thì bản thân người đó vẫn luôn quay lại.
“Họ bỏ lại tội lỗi của mình, dưới hình dạng những mảnh thịt rách nát vương vãi khắp lối đi.”
Những thứ bị nhai nát, nôn ra và vứt bỏ dọc đường.
“Tôi tin rằng đó mới chính là lễ vật hiến tế.”
Sự thống khổ.
Nỗi đau bỏng rát tương ứng với mức tội lỗi, và giọng nói vang vọng trong đầu. Một khi nhìn đường hầm phủ đầy thịt thối từ góc độ đó. Mọi thứ sẽ dễ hiểu hơn.
Những mảnh ghê tởm kia không chỉ là máu me mà là vô số lễ vật được tích lũy.
“Vậy nên, cách chắc chắn nhất là để một kẻ mang tội hiến tế ở bàn thờ và rơi xuống… Ít nhất, đó là suy nghĩ của em.”
“...”
“...”
Bộp, bộp, bộp.
Giám sát viên Cá Heo khẽ vỗ tay từ phía sau, nhưng Đội phó Jin Nasol vẫn đứng yên bất động.
“Tất nhiên, lý thuyết của tôi có thể sai. Nhưng chẳng phải cẩn trọng chọn phương án an toàn hơn cũng hợp lý sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Jin Nasol mà tha thiết van nài, “Vậy nên, để chắc chắn vượt qua, xin hãy để tôi thuyết phục hành khách–”
“Cậu.”
Đội phó hé môi.
“Cậu giỏi nói dối đấy.”
“...!!”
“Ừ, còn tôi thì thích làm việc với kẻ biết nói hơn mấy đứa câm như hến.”
“Đội phó–”
“Đây là lần thứ ba rồi.”
Rầm.
Cô ấy túm cổ áo, nhấc bổng tôi lên.
“Hỡi Ngài Dẫn Đường Tôn Kính!”
“Áaaahh!”
“Thả lỏng với cậu mãi chẳng có hồi kết. Chúng ta còn phải lao vào Bóng tối tiếp theo ở ga Mokpo, thế mà cậu cứ phí thời gian, phí sức của tôi ở đây?”
Từ bên kia hành lang nối toa, hành khách toa hai la hét chạy tới, nhưng Jin Nasol chẳng mảy may dao động.
Cô ấy bình tĩnh đóng cửa toa số một lại, rồi khóa chặt.
Cạch.
“Hãy biết ơn vì tôi còn phí thời gian giải thích cho cậu.”
Cô ấy ghé sát mặt tôi, gằn từng chữ, “Cậu nói lễ vật là phần thịt bị xé ra? Thế sao mấy người cậu tiêm thuốc giảm đau chẳng hiến tế gì cả, mà tàu vẫn tiến qua bàn thờ tiếp theo ngon lành?”
“…!!”
“Đúng chứ? Theo lý của cậu, họ chẳng hề cống hiến gì mà tàu vẫn tiến lên. Chẳng phải vậy sao?”
Cái đó thì…
“Cậu biết sự thật từ đầu rồi đúng không? Cậu đã nói dối.” -
...
“Cậu bị bắt quả tang rồi.”
☾ Ôi trời đất ơi! ☽
Đúng thế.
Tôi định lừa cô ta.
‘Không ngờ bị vạch mặt nhanh thế này…’
Mồ hôi rịn ra, tôi cố gượng cười.
Nhưng đa số những gì tôi nói là thật.
Ngoại trừ một thứ.
Kết luận.
“Đúng vậy.”
Cổ tôi bị siết chặt hơn.
“Vậy nghĩa là ta có thể quăng bất kỳ ai vào bàn thờ cũng được, phải không?”
“V-Vâng, đúng thế.”
Tôi ngoan ngoãn thú nhận.
“Số lượng tội lỗi họ hiến tế có lẽ chẳng quan trọng. Ngay cả khi họ chẳng hiến tế gì, thì hành động bước vào bàn thờ mới là yếu tố chính.”
Và hơn thế–
“Xét cho cùng… trên chuyến tàu tiến về Tamra này, hình như ai cũng bị coi là có tội.”
Chúng ta từng thấy rồi.
Ngay cả vị chủ nhân đức hạnh của 『Trái Tim Bạc』 cũng buộc phải xé thịt mình ở bàn thờ.
Theo cái logic méo mó của cơn ác mộng này, không con người nào thoát khỏi tội lỗi.
Tất cả đều là kẻ có tội, họ chỉ khác nhau ở mức độ thôi.
Vậy nên, nếu mục tiêu là vượt qua vòng lặp thì đâu cần mất thời gian chọn lọc ‘kẻ tệ nhất’.
“Giờ thì cậu mới nói nghe lọt tai.”
Jin Nasol buông tôi xuống.
Tôi lảo đảo, cố lấy lại thăng bằng và thở dốc.
“Tốt. Giờ thì ngừng phí thời gian, lo cho mọi người hợp tác thật hiệu quả đi.”
“...”
Tôi gượng cười dù thân thể rã rời.
“Nghe lạ ghê.”
“Sao cơ?”
“Đội phó, chị đã chọn một cách… kém hiệu quả rồi.”
Thùng, thùng!
Tôi liếc nhìn những hành khách đang đập cửa phía sau, Giám sát viên Cá Heo và Baek Saheon.
“Nếu đi theo cách của chị, chị sẽ phải đối đầu với ba nhân viên của chính mình.”
“…!!”
“Và vì hành khách vừa thấy chị túm cổ áo tôi, họ sẽ chống đối kịch liệt, dù chị có làm gì đi nữa.”
“...”
Với tình hình đã leo thang tới mức này, ‘kế hoạch hiệu quả nhất’ mà Jin Nasol nhắm tới chắc chắn sẽ vấp phải sự phản kháng dữ dội.
Hành khách tuyệt đối sẽ không hợp tác!
Mà giờ sự việc thành ra thế này, Giám sát viên Cá Heo chắc chắn sẽ đứng về phía tôi và cùng tôi áp chế Jin Nasol.
“Tất nhiên, Đội phó à, chị có thể đè bẹp tất cả chúng tôi, nhưng vậy thì phiền phức lắm ha?”
“Chuẩn đấy, Giám sát viên!”
Giám sát viên Cá Heo mỉm cười và tiến lên một bước.
“Cần gì tự làm khổ mình? Cứ nghỉ ngơi đi, bọn em sẽ lo hết cho chị.”
Phía sau cô, Baek Saheon làm bộ mặt kiểu ‘Tôi á? Thật hả?', nhưng thay vì đứng về phía Đội phó, hắn chỉ lặng lẽ đảo mắt và ngậm miệng.
Giờ tôi cũng là thành viên đội tinh anh, hắn ắt sẽ chọn đứng về phe có ưu thế về số lượng.
“Thế nào, Đội phó, lần này chị bỏ qua cho bọn tôi một phen được không? Xin chị đấy?”
“...”
“Dù gì thì đây cũng chẳng phải công việc công ty, chỉ là tình huống chúng ta bị cuốn vào thôi. Chúng tôi chỉ muốn chọn cách an toàn, yên ổn hơn chút. Nên tốn thêm tí thời gian cũng được.”
Tôi xin cô đấy!
‘Jin Nasol là người lý trí.’
Cô ta không thuộc dạng nổi điên và cố chấp chọn đường vòng chỉ vì bực bội.
Đó là niềm hy vọng duy nhất của tôi.
Dẫu vậy, cô ấy vẫn là con người, mà con người thì khi tâm trạng xấu có thể hành động bất ngờ.
Nhất là một cấp trên đội tinh anh, cô ấy tất yếu sẽ sinh ra oán hận khi bị hai cấp dưới chống lại.
Tôi nuốt nước bọt thật mạnh.
“Đúng như Giám sát viên nói. Chuyện này chẳng hẳn là công việc, phải không, Đội phó?”
“...”
“...”
