☾ Ôi chà, bất ngờ ghê! Khoảnh khắc phải đưa ra một lựa chọn khó khăn đã đến rồi, anh bạn thân mến à. ☽
Giọng nói vui vẻ của Braun vang lên trong tai tôi.
☾ Thế nào, anh Hoẵng, trong tay anh chỉ có 10 suất đi tiếp, mà lại có tới 45 ứng cử viên tội nghiệp, phải rơi vào cái bàn tế thối rữa kia để chịu khổ. Anh sẽ dùng tiêu chí gì để chọn ra 45 kẻ hiến tế, rồi chọn ra 10 kẻ may mắn được tha? ☽
☾ Một cuộc thử thách? Một cuộc bỏ phiếu? Một vòng xét duyệt? Hay một trò xổ số? Ôi, nghe thôi đã thấy thảm rồi… ☽
Giọng Braun càng lúc càng phấn khích:
☾ Nhưng nào, chẳng phải chính sự căng thẳng, áp lực, hồi hộp, nhẹ nhõm, hân hoan, và tuyệt vọng mới là tinh hoa của một chương trình vĩ đại sao? ☽
☾ Đây chính là thời khắc đỉnh cao. A! Nhìn kìa- một giám khảo vừa lên tiếng! ☽
Ngay lúc đó—
“Chẳng phải cũng thế thôi sao?”
Đội phó Jin Nasol cất lời.
“Đội phó?”
“Dù có 10 viên giảm đau hay chỉ một, thì khác gì đâu? Cứ lôi 45 người ra ném xuống là xong.”
Giọng điệu của cô ấy như thể chẳng hiểu sao chuyện này còn phải bàn cãi.
Rồi cô ấy quay sang tôi và bổ sung thêm, “Chẳng phải ngay từ đầu, cậu đã sắp xếp mọi thứ như thế sao?”
Cạch.
Cô ấy khẽ đẩy cánh cửa toa số một mở ra.
“…! Đội phó…”
“Nhìn đi.”
Qua khe cửa hé, tôi thấy hành khách trong toa số hai đang vẫy tay, mỉm cười lo lắng.
Hàng trăm gương mặt thân thiện, tạo nên bầu không khí êm đềm, trôi chảy như không hề có va chạm.
“Ừm, thế này còn tốt hơn tôi nghĩ. Ban đầu tôi tưởng phí công vô ích, ai dè hóa ra lại khiến mọi thứ thuận tiện hơn.”
“...”
“Dù gì thì những người trên chuyến tàu này đâu có thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra. Họ sẽ chẳng nhận ra cho đến khi đã rơi xuống.”
…Đúng là sự thật.
Giờ tôi có thể chỉ bừa một người và nói: “Bạn đã đủ điều kiện nằm trong 45 người, giờ đến lượt bạn nhảy.”
Họ thậm chí còn chẳng biết rằng lẽ ra phải nhận được thuốc giảm đau trước khi nhảy.
Họ sẽ cứ thế nhảy xuống, không hề chuẩn bị… rơi vào một màn tra tấn tưởng như kéo dài vô tận.
“Với lại, nếu chưa kết thúc ở bàn thờ thứ chín, thì cứ cho họ tiếp tục nhảy, cho tới khi bàn thờ ngừng xuất hiện thôi.”
“...”
“Vậy thì bắt đầu quăng người xuống đi–”
“Không được.”
“…!”
Có người khác lên tiếng.
Đó là Giám sát viên Cá Heo.
Cô ấy ngẩng nhìn Đội phó Jin Nasol, dõng dạc đáp, “Chị không thể làm thế được.”
“Thật à?”
Thái dương của Jin Nasol khẽ giật, nhưng cô ấy vẫn đủ khôn khéo để cho đối phương cơ hội giải thích.
“Vậy cô đề nghị làm gì?”
Giám sát viên Cá Heo, đúng như bản tính của mình, đưa ra một phương án rất hợp với cô ấy.
“Cứ chọn ra những kẻ tệ hại nhất rồi quăng xuống.”
“Cô điên à? Sao lại phải mất công vòng vo như thế?”
Ngay lúc đó–
〘Để đến được Tamra, hãy dâng hiến một vật hiến tế.〙
“Đến lúc rồi.”
Jin Nasol sải bước tới cửa ra toa số một.
Mắt Giám sát viên Cá Heo lóe sáng, bàn tay cô ấy khẽ giật như sắp hành động… K-Khoan đã nào!
“Đợi đã!”
Tôi vội vàng chắn trước mặt Đội phó.
“Gì.”
…Cảm giác như tôi đang đứng bên mép vực vậy.
‘Bình tĩnh. Phải thận trọng.’
Tôi nuốt khô cổ họng và, rồi nói, “Đề nghị của Giám sát viên có lý. Chúng ta không thể cứ bảo họ nhảy bừa.”
“...”
“Ý tôi là, làm vậy có một lý do chính đáng!”
“Lý do?”
“Đúng vậy.”
Tôi hít sâu.
Phải thật bình tĩnh.
Tôi cần khéo léo lồng ghép những gì mình biết từ câu chuyện gốc vào lập luận.
“Đội phó, lúc chị nhảy ra ngoài cửa sổ, chị đã nghe thấy giọng nói từ cái bàn thờ thối rữa kia đúng không? Cái giọng cứ lải nhải ‘Hãy vứt bỏ tội lỗi của ngươi’.”
Hãy rũ bỏ tội lỗi.
Xé đi phần tương xứng với tội lỗi của ngươi.
Một tiếng vọng kỳ dị, ghê rợn, đến mức『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』cũng không thể ngăn nổi.
Nếu không nhờ nó, tôi đã cào xé da thịt mình và quằn quại trong cơn đau rồi.
“Rồi sao?”
“Nếu giọng nói ấy mạnh mẽ đến vậy, chắc chắn nó liên quan trực tiếp tới hiện tượng này. Tôi nghĩ trong Bóng tối này, từ khóa chính là ‘tội lỗi’.”
“...”
“Là chìa khóa để chúng ta vượt qua.”
Jin Nasol khựng lại.
“Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Tôi lại nuốt nước miếng.
“Chị từ đầu đã thấy lạ rồi đúng không? Tại sao những kẻ hiến tế sau khi rơi xuống lại tỉnh dậy trên tàu? Nếu đã hiến tế thì lẽ ra họ không thể quay lại.”
“Nhưng bọn họ quay lại trong tình trạng điên loạn.”
“Đúng. Nhưng đó là vì họ nghe theo giọng nói ‘Xé đi phần tương xứng với tội lỗi của ngươi’. Chính nỗi đau khiến họ hóa điên.”
Tôi kết nối hai mảnh ghép đã từng chỉ lơ lửng qua 14 vòng lặp.
“Vậy nên, sự hiến tế không phải bản thân con người, mà là phần thịt họ dâng lên, tương ứng với tội lỗi của mình.”
“…!”
Chẳng phải tôi từng nhắc đến chuyện này rồi sao?
Khi cơn điên tín ngưỡng bùng nổ, hành khách ở mọi toa giết chóc lẫn nhau, hành lễ điên rồ, rồi ném xác ra ngoài cửa sổ.
Nếu tính số người rơi xuống, bàn thờ thứ chín đáng lẽ đã xuất hiện từ lâu.
Ấy vậy mà, qua hàng trăm vòng lặp, cơn ác mộng này vẫn không kết thúc.
Lý do thật đơn giản.
“Người ta không phải là hiến tế. Chính tội lỗi của họ mới được dâng lên bàn thờ.”
“...”
“Rồi họ trở lại.”
Sau khi hoàn tất sự hiến tế, kẻ đó luôn bước qua bàn thờ và trở lại điểm khởi đầu trên tàu.
Đó chính là cách vòng lặp được tái thiết.
