Chủ nhân của『Trái Tim Bạc』. Một người tốt bụng, sở hữu một huy hiệu có thể ảnh hưởng đến người khác.
Nhân vật này đóng vai trò then chốt trong Thảm Họa Tàu Cao Tốc Tamra, dù chỉ xuất hiện rõ nét ở phần cuối của truyện ngắn.
Vậy nên việc tôi không nhớ nổi số ghế hay tên chính xác của người đó…
Có lẽ cũng dễ hiểu thôi.
‘Lúc đọc wiki, tôi chỉ chăm chăm tìm cách phá giải mấy vụ creepypasta!’
Từ khi rơi vào thế giới này, thứ tôi bám víu và cày đi cày lại chính là các trang wiki. Mà phần lớn là wiki về creepypasta và các bản ghi thám hiểm.
Nói cách khác, tôi ưu tiên đọc mấy thứ có hướng dẫn thoát khỏi chuyện ma.
‘Tất cả nội dung phụ lằng nhằng thì tôi bỏ qua hết.’
Những bài viết dài dòng và cảm động như hậu truyện đăng trên wiki á? Chúng xếp bét trong danh sách ưu tiên của tôi.
Thông tin cá nhân về chủ nhân 『Trái Tim Bạc』 hình như chỉ được nhắc một hai lần trong mấy đoạn như vậy.
Nhớ được từng con số, từng chữ cái sau mấy tháng ư?
Không… chuyện đó đúng là quá sức.
‘Tiêu rồi…’
Khoan!
Tôi nuốt nước bọt.
‘Mình vẫn còn cơ hội suy luận mà.’
Dù không nhận ra người đó ngay lập tức, tôi vẫn còn cách xoay sở.
‘Mình vẫn nhớ kha khá mục wiki về Thảm Họa Tàu Tamra.’
Chẳng hạn như thông báo khẩn cấp và báo cáo chính thức từ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.
Tôi biết rõ vòng lặp này vận hành thế nào, vậy có nghĩa là…
…Tôi có thể làm được.
…..
‘Được rồi.’
Tôi đã xác định hướng đi cho bản thân.
‘Hơi liều một tí, nhưng không còn cách nào khác.’
Dĩ nhiên, tất cả suy nghĩ này chỉ diễn ra trong vài giây trong đầu tôi. Còn lúc đó, mấy thành viên tinh nhuệ ngồi kế bên thì đang tán gẫu như không có gì xảy ra.
“Quao, vòng lặp thời gian à? Em hay đọc mấy câu truyện ngắn về khoa học viễn tưởng kiểu này lắm.”
“Nghĩa là chúng ta được chơi lại bao nhiêu lần cũng được miễn là tìm ra điều kiện chiến thắng, đúng không? Phiền nhưng cũng tiện đấy.”
“...”
Cuộc trò chuyện nghe mà muốn đánh.
May là chẳng ai để ý tới ba đứa tôi đang bình thản ngồi trò chuyện.
Cả toa tàu vẫn đầy tiếng hét, tiếng khóc và hỗn loạn ở khắp nơi.
“Hức, hức!”
“Chỉ là mơ thôi… chắc chắn là mơ…”
Nhưng lúc nào cũng vậy, sẽ luôn có người không chịu ngồi yên.
“Mọi người! Xin hãy bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại!”
…Tới rồi.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Tai Nạn Tàu Cao Tốc Tamra]: Vòng lặp thứ hai:
Ở mỗi toa của con tàu cao tốc bắt đầu có người đứng ra trấn an hành khách, tìm cách lập lại trật tự.
========================
☾À, người ta vẫn nói “Nguy nan là cơ hội.” Lúc mọi thứ rối ren nhất, thế nào cũng có kẻ nhảy ra làm thủ lĩnh!☽
Chuẩn.
Và ở toa của tôi, người đó chính là gã đeo kính - một người nhân viên văn phòng.
Trong vòng lặp đầu, chính anh ta là người cãi nhau vụ đóng cửa sổ đến mức khiến người đàn ông khác lao ra ngoài.
“Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, đúng không? Đó mới là điều quan trọng. Hãy thử bình tĩnh lại và phân tích tình hình.”
“A… À.”
“C-Có manh mối gì không?”
Vì rốt cuộc cũng có ai đó đứng ra dẫn dắt, mọi người bắt đầu tập trung.
“Tôi cho rằng… thời gian đang lặp lại.”
Gã đeo kính bắt đầu sắp xếp lại tình hình, từ tốn trấn an người xung quanh.
“Chúng ta chắc chắn đang rơi vào một hiện tượng kỳ lạ. Nhưng biết đâu, đây là cơ hội để tìm cách thoát.”
“Ừm…”
“Vậy nên hãy tin vào điều đó và cùng nhau tìm lời giải. Mọi người, giữ bình tĩnh nhé.”
Gã ta chắc chắn đang nghĩ mọi chuyện đang theo hướng tốt đẹp.
Cho đến khi ánh mắt hắn lướt qua chỗ tôi ngồi.
“Nhìn kìa, có người vẫn giữ được bình tĩnh đấy.”
“…!”
“Chúng ta nên học theo sự điềm tĩnh đó để phân tích tình hình.”
Chết cha.
Cả ba đứa tụi tôi, nhân viên Tập đoàn Daydream, bị chỉ điểm luôn rồi.
‘Tụi mình im hơi lặng tiếng quá à?’
…Không, thực ra như vậy lại hay.
Đây là lúc phải thiết lập vị thế từ sớm.
Mới vòng lặp thứ hai thôi, tôi cần lên tiếng ngay.
“Kh-Không. Không phải tụi tôi bình tĩnh gì đâu… Tụi tôi chỉ đang bối rối thôi.”
Tôi vội lắc đầu, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Chỉ là… tụi tôi đang cố hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tụi tôi ngủ gà gật vì đi công tác ấy mà.”
Không có lý do gì để nghi ngờ tôi. Tôi đâu cần diễn nhiều, mặt tôi vốn đã trắng bệch rồi.
Tôi vừa lên tiếng, Đội phó Jin Nasol hơi nhướng mày nhưng không nói gì. Tôi liền tranh cơ hội và nói tiếp.
“Nhưng rồi đột nhiên nhìn ra ngoài thấy toàn là biển, rồi còn có ai đó nhắc tới ‘hiến tế’ nữa… Anh đang nói là tất cả chuyện đó là thật sao?”
“Ờm, đúng vậy. Có vẻ là thế.”
Tôi nuốt nước bọt, giả vờ căng thẳng.
“Vậy… người bị rớt ra ngoài cửa sổ hồi nãy…”
“...”
Từng ánh mắt dần chuyển sang người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, chỗ diễn ra ‘lễ hiến tế’ ở vòng lặp trước.
Chỗ của người đàn ông trung niên đã tranh cãi và rơi ra ngoài ở vòng đầu…
Giờ lại có người ngồi ở đó.
“…!!”
Một bóng người ngồi bất động.
Đây rồi, người đàn ông đã rơi khỏi tàu.
“Anh ta còn sống sao?”
“Ôi trời ơi, may quá…”
Và đây cũng là lúc một chuyện diễn ra.
Người đó đột nhiên đứng bật dậy và lao vào gã đeo kính.
“…!!”
“Thằng khốn! Tất cả là tại mày, tại MÀYYYYY!!”
“T-thả tôi ra!”
Cảnh tượng hỗn loạn bùng nổ.
Mắt gã đàn ông trung niên ăn mặc phô trương long sòng sọc, gã ta gào lên điên dại.
“Chết đi! Chết đi! Tao rơi xuống đó… đau lắm! ĐAU LẮM!!”
Mắt hắn lóe lên ánh điên loạn.
“Ngã xuống dưới đó tệ lắm! Đau đớn, kinh khủng…!! Aaaaagh! Ugh, ọe!”
“H-Híic!”
Rồi, gã ta lảo đảo rồi nôn thốc ra một thứ gì đó màu đỏ sậm và sền sệt trên sàn.
“Ọeeee!!”
Gã đeo kính thì lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu.
‘Hừ.’
Người từng làm ‘vật hiến tế’ và rơi khỏi tàu thường có dấu hiệu phát điên, hoặc mắc phải một hiệu ứng siêu nhiên ở vòng lặp sau.
Họ kể lại rằng vào lúc rơi, cơ thể họ đau rát như cháy, trong đầu thì vang lên vô số tiếng thì thầm không phải của con người.
Tận mắt thấy rồi mới hiểu… tình trạng của gã cực kỳ bất ổn.
Gã đeo kính như bị sốc hoàn toàn mà lảo đảo lùi lại.
☾Ôi chà, mới đây đã đầu hàng rồi sao? Một màn ‘lãnh đạo’ ngắn ngủi nhưng đáng nhớ! Giờ thì ghế thủ lĩnh bỏ trống rồi.☽
☾ Có lẽ người bạn của tôi sẽ đứng ra lãnh đạo mọi người một cách tài tình… Hửm, không à? Thế cũng được! Braun này sẽ cùng quan sát diễn biến với bạn nhé! ☽
‘Phải.’
Tôi chủ động lùi một bước.
Và ngay lúc đó–
〘Để đến được Tamra, hãy hiến tế.〙
Màn hình điện tử trên tàu lại thay đổi.
“C-Chữ hiện lại rồi!”
“Khoan… chẳng phải lần trước cũng là có cái này sao?”
Lần trước, khi có người rơi khỏi tàu, đoàn tàu đã thoát khỏi đường hầm và tiếp tục chạy.
“...”
“...”
Lúc này, mọi người vẫn chưa muốn đối mặt với sự thật, chỉ lẩm bẩm với nhau.
“…‘Hiến tế’ là ý gì vậy?”
“Chắc… là vật sống? Giống mấy đoạn phim kinh dị trên YouTube ấy…”
Tôi xen vào.
“Không hẳn. Đồ vật cũng được mà. Trong mấy nghi lễ truyền thống, người ta vẫn dùng đồ ăn làm lễ vật đấy thôi.”
“Ohhh…!”
“Phải rồi! Vậy thử ném vài thứ ra ngoài xem!”
Dù vậy, nỗi sợ, sự thấp thỏm và hoang mang vẫn lẩn khuất trong ánh mắt họ.
“...”
“Có ai mang theo đồ ăn không?”
Chẳng mấy chốc, những người có bánh kẹo, trái cây, bánh mì bắt đầu gom góp.
Ngay sát thời điểm cần thiết, khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi.
〘Cổng Tế Đàn Thứ Nhất〙
Lần này, hành khách khá bình tĩnh.
“Ném ra thôi.”
“Ừ…!”
Bõm, bõm.
Trong im lặng, đồ ăn biến mất qua cửa sổ.
〘Khoảng cách còn lại: 4〙
Màn hình không phản hồi gì thêm, chỉ thấy đồng hồ đếm ngược tiếp tục.
“Không có tác dụng! Không dừng lại!!”
Tiếng hét tràn ngập cả toa tàu.
Dù ‘hiến tế’ đã được chấp nhận, đồng hồ đếm ngược trước giờ chưa từng dừng lại, nhưng tôi cố tình không nói gì.
Tôi đã biết ngay từ đầu: đồ ăn không phải câu trả lời.