“A…!”
Hành khách đồng loạt thở phào nhẹ nhõm theo bản năng.
“Biến mất rồi!”
Màn hình điện tử trên tàu chớp chớp vài cái, rồi tắt hẳn.
〘—〙
Chỉ còn lại khung cảnh hùng vĩ khi con tàu lao vút giữa biển cả lấp lánh, để lại vệt sóng trắng xóa phía sau.
“…A.”
Không khí căng thẳng dịu xuống, từng người ngẩng đầu lên, nét nhẹ nhõm lan dần trên gương mặt họ.
“Vẫn là đại dương ngoài kia.”
“Vậy là xong rồi đúng không? Mọi chuyện ổn rồi chứ hả?”
“Giống như một dạng sự kiện trải nghiệm ấy nhỉ? Này, có ai đăng ký chơi phòng tẩu thoát mà không nói cho ai không vậy?”
Lộp bộp, lộp bộp.
Giám sát viên Cá Heo thì thầm:
“Xem ra chuyện này còn dễ hơn tưởng tượng ha? Có khi chẳng cần chính tay mình hiến tế ai cả. Kiểu điều kiện hơi bị rõ ràng luôn ấy.”
“Tiếp tục quan sát đi. Đây là mệnh lệnh của Đội phó.”
“Rồi-rồi.”
Mười phút nữa trôi qua.
Không khí trong toa tàu bớt căng hơn, vài hành khách bắt đầu di chuyển xung quanh. Họ tìm trẻ em mất tích, trấn an nhân viên và cố liên lạc với người lái tàu.
Mọi người như đã dần thích nghi với tình huống, lấy lại phần nào lý trí và bình tĩnh—
Thì…
RẦM.
Con tàu đột ngột nghiêng người về phía trước.
“…!!”
“G-Gì vậy? Có chuyện gì thế?!”
Hành khách bị hất văng khỏi ghế và nằm lăn lóc trên sàn. Tôi thì bám chặt tay vào thanh vịn, cố trụ lại được thêm vài giây.
Trong khi nuốt nước bọt, tôi liều mình nhìn ra ngoài.
Cụ thể là cố nhìn xuống phía dưới, nơi con tàu đang trượt trên mặt biển.
Làn nước trắng xóa bị xẻ tung khi con tàu cắt sóng trong hành trình…
Bỗng nhiên biến mất.
RẦM!!
Con tàu xuyên qua mặt nước và bắt đầu chìm.
“AAAAAHHH!”
“KHÔÔÔÔÔÔÔNG!!”
Cửa kính vỡ toang và nước biển ồ ạt tràn vào. Những người còn tỉnh la hét, vùng vẫy tìm cách thoát thân hoặc níu lấy nhau trong tuyệt vọng.
Kẻ bất tỉnh thì nổi lềnh bềnh theo mặt nước đang dâng lên. Cảnh tượng hỗn loạn đến mức khiến người ta phát điên.
☾ Đây chẳng phải lúc hoàn hảo để gọi cứu viện à, bạn tôi?!☽
…
Chưa đến lúc…
☾ Hừmmm! ☽
Chìm trong làn nước lạnh buốt và ngột ngạt, tôi theo sát tín hiệu tay của Đội phó Jin Nasol, cả hai cùng nhau trườn qua khung cửa sổ để thoát ra.
Nhưng khi đến gần lối thoát, tôi bỗng cảm thấy lạ, ý thức của tôi mờ dần nhanh hơn cả mức chịu đựng của phổi.
Một cơn choáng váng như thể bị ai đó bóp nghẹt ập đến…
...
‘Hự–’
Đầu óc tôi…
Trở nên trống rỗng.
***
“...”
“...”
“…Hả??”
Tôi mở mắt ra trong tiếng nhạc tàu quen thuộc vang lên rộn ràng.
Ding ding ding!
Chúng tôi lại quay về toa tàu khởi hành từ Seoul đến Mokpo, ngay lúc cánh cửa tàu vừa khép lại.
Bên cạnh tôi là Giám sát viên Cá Heo, đối diện tôi là Đội phó Bươm Bướm.
Màn hình điện tử hiển thị:
〘Tuyến tàu đến Mokpo〙
Xung quanh, tôi nghe thấy giọng nói lơ mơ của các hành khách khác.
“Này, tao vừa mơ giấc mơ gì kỳ lắm…”
“Mày cũng vậy á? Tao cũng thế. Về một chuyến tàu đi Tamra hay gì đó?”
“Hả?? H-Hể? Tôi cũng mà?”
“Cái gì cơ?”
〘Tuyến tàu đến Mokpo〙
“…N-Nèee! Nhìn bên kia kìa, nhìn kìa!!”
“Hử? Hứưưưư?!”
〘Tuyến tàu đến Tamra〙
〘Khởi hành〙
Con tàu gầm lên và bắt đầu chuyển bánh.
Y hệt như lần đầu tiên.
Chính xác từng bước.
“AAAAAAHHH!!”
Tiếng gào khóc, la hét, và hoảng loạn tràn ngập khoang tàu.
“Đợi đã! ĐỢI ĐÃ! Cái quái gì đang xảy ra vậy?! Cái quái gì thế này…!!”
“Thả tôi ra! Làm ơn thả tôi xuống tàu đi!!”
“Mẹ ơi… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Phải, rốt cuộc là chuyện gì?
‘…Nhìn sao thì nó cũng là như thế.’
Tôi mím môi im lặng.
—
※ THÔNG BÁO KHẨN
Hiện tượng dị thường gần đây mang tên tạm thời ‘Bài Kiểm Tra Thiên Đường’ đã tái xuất với tính chất chết người và không thể đoán định.
Đã xác nhận rằng, sau khi tàu đâm xuống biển, hành khách sẽ được đưa ngược về thời điểm khởi hành ban đầu.
Những người sống sót cho biết họ bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian vô hạn trên chuyến tàu đi Tamra.
---
Đúng vậy.
Tất cả đều quay lại từ đầu.
‘…Và mọi người đều nhớ.’
Không ai quên. Tất cả hành khách đều giữ nguyên ký ức từ vòng lặp trước.
Cho nên…
Đây chính là khởi đầu của chu kỳ thứ hai.
☾ Một vòng lặp thời gian! Mô-típ kinh điển của truyện khoa học viễn tưởng. Nhưng điểm thú vị của trường hợp này là mức độ mắc kẹt tuyệt đối của người tham gia. ☽
☾ Với ký ức tích lũy ngày một nhiều, ngay cả kẻ gan lì nhất cũng sẽ bắt đầu chùn tay. Viễn cảnh hậu quả vĩnh cửu tạo nên một rào cản hành động cực kỳ khủng khiếp, đúng không? ☽
Chính xác.
‘Vì thế mình phải thật cẩn thận.’
Tôi phải giữ bình tĩnh.
Không thể bị cuốn vào cơn hoảng loạn.
Điều quan trọng nhất bây giờ—
‘Mình có thể thuyết phục người ta bằng lý lẽ.’
Tất cả đều đã trải qua hiện tượng siêu nhiên không thể chối cãi. Khi không còn ai dám xem tôi là kẻ hoang tưởng nữa, họ sẽ nghe.
Đã đến lúc phải hành động chậm rãi và thận trọng.
‘Cũng chưa đến nỗi quá tệ.’
Mình có thể sống sót.
Mình phải sống sót.
Đúng vậy, tôi buộc phải tin vậy.
Tôi trấn tĩnh lại và bắt đầu nghĩ xem cần làm gì trước tiên.
‘Tìm người mang『Trái Tim Bạc』.’
Ngoài tôi ra, còn một kẻ nữa là yếu tố then chốt khiến ác mộng này biến thành địa ngục hoàn chỉnh. Ông ấy đang ở đâu đó trên tàu.
Tôi cần phải xác định và kiểm soát được ông ta.
‘Tìm ra hắn và dập tắt mối nguy.’
Trong câu truyện ngắn chuyển thể từ sự kiện này, tôi nhớ ông ta từng được nhắc qua.
Tôi cố nhớ lại toa tàu và số ghế cụ thể mà ông ta từng ngồi.
Chắc chắn là toa đầu, ghế số…
...
‘Gượm đã.’
Bình tĩnh. Nghĩ kỹ lại xem.
Tên người đó, tên chính xác của ông ta là gì?
...
“...”
“Ờ, này? Sao thế Giám sát viên?”
Tôi không nhớ được.
‘À.’
Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi『Giá Đỡ Kỷ Niệm』của tôi bị hỏng.
Lỗ hổng trong trí nhớ của tôi cuối cùng cũng lộ ra.