Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 6

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 8

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 5

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 114.2: Chính Nghĩa Của Lee Songha

Tôi gật đầu như thể thấu hiểu hoàn toàn sự do dự của họ.

“Tôi hiểu mà. Khó lắm chứ. Ở vòng này, tôi sẽ nhảy ra cửa sổ thêm một lần nữa…”

“Tôi sẽ đi theo.”

Hả?

Giám sát viên Cá Heo giơ tay lên.

Giám sát viên! Em đội ơn chị đời đời kiếp kiếp…

“Nhưng không đi một mình. Giám sát viên, chị phải nhảy cùng tôi” - Kim Soleum.

“H-Hở?” - Hành khách.

“Đ-Đợi đã, thưa ngài. Ngài chắc chứ–” - Hành khách.

“Chắc. Tôi ổn mà.” - Kim Soleum.

Ngay từ đầu, tôi đã tính làm thế rồi! Dù có kinh tởm và buồn nôn đến đâu thì tôi cũng chỉ có cách đó thôi.

“Nếu không có ai khác xung phong, tôi sẽ thị phạm thêm lần nữa.”

“Chuẩn! Nhưng trước khi làm vậy, chị muốn một người khác đi trước.”

Giám sát viên Cá Heo chỉ cả hai tay về phía–

Đội phó Bươm Bướm.

“Mời tiền bối đi trước ạ”

Ây!

“Nè, chị bảo sẽ trả ơn em đúng không? Giờ là lúc đó đó!”

“Ơ cái này không phải kiểu ơn nghĩa mà tôi tưởng… Nhưng thôi, được rồi.”

Ngạc nhiên là Đội phó Bướm trông khá bình tĩnh. Cảm giác như hai người họ đã bàn nhau từ trước rồi.

“Giờ tôi nhảy luôn chứ?”

〘Cổng vào Tế Đàn Thứ Nhất〙

Xung quanh tối lại và phủ lên một lớp ánh sáng đỏ rực.

Mọi người theo bản năng gồng người lên, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ và bình thản của Đội phó Jin Nasol đã cắt ngang nầu không khí căng thẳng.

“Tôi không thích nhắc lại đâu đấy.”

Ế.

“V-Vâng. Làm ơn nhắm mắt lại một lát. Tôi sẽ trao cho chị dấu chứng nhận.”

Tôi giả vờ bắt tay cô ấy, đồng thời lén đưa cho cô cây『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』trong bóng tối.

‘Đâm thẳng vào tay là được.’

Trước khi tôi kịp lên tiếng, cô ấy đã thành thạo tiêm 『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』vào người mình.

Như thể cô ấy đã đoán trước được mọi chuyện, chắc hẳn là cô ấy nhận ra đây là thuốc giảm đau.

“Ừm.”

Tách.

Ông tiêm rỗng biến mất gọn gàng vào tay áo Đội phó sau một tiếng tách nhẹ nhàng, cho biết rằng ống tiệm đã được dùng.

“Không tệ chút nào.”

Đội phó Jin Nasol mỉm cười, rồi ngay lập tức ngả người và nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Hiieek!”

“C-Cô ấy còn cười lúc nhảy kìa!”

Và thế là, người hiến tế đầu tiên cho tế đàn đã tự nguyện hy sinh.

Bây giờ, bầu không khí trong toa xe đã đảo chiều sang hào hứng tột độ.

Không ai nghi ngờ những người đi cùng tôi nữa. 

Mọi người muốn tin rằng cách này sẽ có tác dụng.

‘Cảm giác mọi chuyện dần được giải quyết, nó gây nghiện đấy.’

Ngay sau đó, thêm hai người nữa xung phong.

“E-Em nữa!”

“Cả em nữa. Bọn em sẽ cùng đi.”

Họ là một cặp đôi ngồi gần cửa sổ. Họ đã quan sát mọi thứ từ vòng lặp đầu tiên, bao gồm những lần rơi xuống và những cuộc trò chuyện, nên có lẽ sự can đảm của họ đến từ lượng ‘thông tin’ đã thu thập được.

Dù vậy, tôi không đồng ý ngay.

“...”

Tôi lặng lẽ nhìn họ vài giây, như thể đang đánh giá xem họ có xứng đáng hay không.

Cặp đôi, giờ vừa háo hức vừa lo lắng, đứng đợi như thể đang chờ được tôi thẩm định.

Một lát sau–

“Được. Hai người đủ điều kiện.”

“Ồ…!!”

“Khi tới bàn tế, hãy nhắm mắt lại một lúc và đưa tay ra. Tôi sẽ ban dấu chứng nhận cho hai người.”

Được mọi người xung quanh chúc mừng, cặp đôi hớn hở tiến đến bên cửa sổ đang mở.

〘Cổng vào Tế Đàn Thứ Hai〙

Tận dụng bóng tối, tôi lén tiêm 『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』cho cả hai. Cặp đôi nắm tay nhau và cùng nhau nhảy xuống.

Ừm. Trò lừa đảo đang tiến triển suôn sẻ…

‘Thế này còn hơn để họ phát rồ và xô nhau qua cửa sổ, rồi phát điên trong quá trình ấy.’

Dù vậy, mồ hôi lạnh vẫn túa ra sau lưng khi tôi tiếp tục màn diễn lừa lộc.

“Vì chưa có ai khác xung phong, tôi và Giám sát viên sẽ đi cổng sau. Mọi người cứ bình tĩnh ở lại. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở điểm khởi đầu.”

“A-Anh chắc sẽ ổn chứ?”

“Tôi ổn. Thêm một lần nữa thôi mà.”

“…Ahh!”

Tôi thực sự không thích việc này chút nào, nhưng không còn cách nào khác. Tôi phải nhảy nữa thôi.

‘Mình cần phải nâng bi bản thân lên.’

Để tiếp tục dẫn dắt mọi người, tôi phải cho họ thấy sự đặc biệt của mình. Việc sống sót sau nhiều cú rơi mà không hề hấn gì sẽ in đậm trong trí nhớ họ.

May thay, Giám sát viên Cá Heo vẫn giữ nguyên ý định cũ.

“Cùng làm nào!”

“Cảm ơn chị.”

“Nhưng mà này…”

Cô ấy ngước nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Chị có đủ điều kiện không?”

“…Có.”

Ngữ điệu tôi dùng để đáp cô ấy có chút đặc biệt, nhưng–

〘Cổng vào Tế Đàn Thứ Ba〙

“C-Cẩn thận nhé!”

“Hẹn gặp lại sau!”

Và thế là, tôi một lần nữa rơi khỏi cửa sổ, lần này thì tôi đi chung với Giám sát viên Cá Heo.

Và rơi vào đường hầm điên loạn ngập đầy thịt thối rữa.

“Gớm quá!!”

Giám sát viên Cá Heo tiếp đất bằng một cú lăn tròn, cô ấy nhăn mặt trước khung cảnh kinh hoàng, vừa phủi mình vừa rên rỉ.

“Uuuugh, bẩn thấy bà. G-Gì thế này? Ồn ào quá. À, lối đó hả? Chỗ có ánh sáng?”

“Ừ. Sẽ hơi vất vả, nhưng chúng ta chỉ cần đi bộ là tới.”

Có người đi cùng cũng khiến tôi thấy yên tâm phần nào.

‘…Tiếng thì thầm biến mất rồi.’

Những lời thì thầm rùng rợn, xui khiến chúng tôi ‘vứt bỏ tội lỗi’ và ‘đến với Tamra’ đã biến mất một cách kỳ lạ.

‘Vậy càng tốt, quá trình tẩu thoát đầu cần chúng.’

Tôi nghiêng đầu nhẹ khi bước đi.

Rồi Giám sát viên Cá Heo lên tiếng:

“Thật ra chị có chuyện muốn nói với cậu, nên mới nhảy cùng.”

“Vâng?”

“Những điều mà cậu nói với mấy người kia, về việc bảo vệ họ khỏi đau đớn các thứ ấy. Về mặt kỹ thuật ấy… nó đâu có sai đâu, đúng không?”

“Không sai. Em đã lựa lời phù hợp với tình huống. Tuy có hơi cực đoan một chút, nhưng phương pháp như thế này có hiệu quả.”

“Hừm…”

Cô ấy đặt tay lên cằm, suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ nói:

“Giám sát viên biết có bao nhiêu người đã khổ sở vì những giáo phái không?”

Cô ấy không giận, cũng chẳng nhăn mặt.

Cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm , bằng ánh mắt không dao động và không hề chớp mắt.

“...”

Ờm.

Trong việc giữ gìn đạo đức, Giám sát viên Cá Heo là kiểu người theo chủ nghĩa lý tưởng đến mức cực đoan…

‘T-Tiêu rồi. Cô ấy mà kiên quyết phản đối giáo phái thì toang.’