Tôi lập tức tìm cách cứu vãn tình hình.
“Tôi biết mà. Thật đấy. Một người bạn thân của em cũng từng dính vào một giáo phái rồi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.”
Chuyện đó là thật.
“Vì thế nên em mới quyết định ra tay trước.”
“Hừm.”
“Trong tình huống thế này, giáo phái và mê tín rất dễ nảy sinh. Khi con người trải qua nỗi đau mà họ chẳng hiểu vì sao, họ sẽ bấu víu vào bất kỳ thứ gì có thể mang lại hy vọng.”
Chuyện đó từng xảy ra trong các vòng lặp trước rồi.
‘Tất nhiên, những gì tôi làm giờ không chỉ vì muốn ngăn giáo phái. Mục tiêu là thoát khỏi nơi này mà không tạo ra cảnh hỗn loạn hay bạo lực.’
Nhưng tôi không thể giải thích quá kỹ, nên chỉ dừng lại ở mức đó.
“Em chọn cách này để giảm thiểu tổn thất. Em biết nó có phần cực đoan và kỳ quặc, nhưng…”
“Hừmmm…”
Ba giây im lặng trôi qua một cách nặng nề.
“Ờ, cậu nói cũng có lý.”
Phù.
“Vậy ý cậu là mấy lời đó chỉ để trấn an mọi người, nhưng thực tế là cậu đang giúp họ bớt đau và tìm lối thoát cho tất cả, đúng chứ?”
“Chính xác luôn.”
“Tốt! Chị sẽ hợp tác hết mình!”
Giám sát viên Cá Heo chìa tay ra bắt tay tôi.
Khi tôi vừa bắt tay, cô ấy bỗng kéo tôi lại gần.
“Nhưng cậu không được lợi dụng người tốt.”
“...”
“Nếu không, tôi sẽ phải ra tay với cậu đó, Giám sát viên.”
“Dĩ nhiên. Em sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Tuyệt! Quá hoàn hảo luôn!”
Tôi mỉm cười và bắt tay thỏa thuận với cô ấy.
T-Tôi sống rồi…
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt sau lưng tôi.
Chứ đối phối với mấy khối thịt thối rữa, trong khi đánh nhau với một thành viên cấp cao của đội tinh anh từ công ty ác mộng ư? Thôi, tôi xin miễn! Tôi thà đập đầu vô tường còn hơn.
“Dựa trên tình hình, có vẻ hành khách trong toa mình tin tưởng hoàn toàn vào cậu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Bõm, bõm.
Tôi cứ thế bước về phía ánh sáng cuối đường hầm và trả lời.
“Nhưng em chưa dừng ở đây đâu.”
Mục tiêu sau cùng của tôi…
“Em sẽ khiến phần lớn hành khách trên chuyến tàu này ‘tin tưởng’ mình.”
Ít nhất phải có bảy trên tám toa về phe mình. Tôi cần thiết lập một dư luận áp đảo.
***
Vòng lặp thứ năm–
Sau bao cái chết và tái thiết lập, hành khách trên con tàu cao tốc này đã vượt qua hoảng loạn, rơi vào trạng thái kiệt sức, buông xuôi và điên loạn.
Nhận thức của họ méo mó đi và không còn suy nghĩ được như bình thường nữa.
Trong những vòng lặp lặp đi lặp lại ấy, họ đã nghe những điều nhất định nhiều lần.
“Có người thì thầm mấy lời kỳ quái lắm… đại loại như tụi mình là người được chọn, rồi đây là một bài kiểm tra gì đó?”
“…Nghe y như tôn giáo. Bài kiểm tra gì cơ?”
“Họ bảo nếu vượt qua thì sẽ có được năng lực siêu việt hay gì đó?”
“Nhưng mà mấy người nhảy khỏi cửa sổ đều phát điên hết mà. Vậy mà mấy người từ mấy toa sau lại bảo họ cũng từng nhảy và quay lại được, còn kể lại được cảnh vật bên ngoài…”
“…Thật á? Chắc bịa thôi chứ gì?”
Dù miệng thì nghi ngờ, nhưng trong ánh mắt họ lại ánh lên khát vọng tìm câu trả lời.
Ấy là niềm hy vọng âm thầm, rằng biết đâu những lời đó là thật.
“Có một người tên là ‘Người Dẫn Đường’ ở toa số 7 đang dạy mọi người cách thoát ra.”
“Ảnh nói sẽ giúp tất cả mọi người, bảo ai cũng đủ điều kiện hết.”
Khi những lời bàn tán lan rộng trong toa số 3, một toa đặc biệt.
Ở hàng ghế đơn phía đầu toa, có một người đàn ông từ từ mở mắt.
Baek Saheon.
‘Đệch.’
Hắn đang trên đường về quê nghỉ lễ thì lại mắc kẹt trong cái truyện ma vớ vẩn này. Hắn cảm giác như mình sắp ngồi mục xương tới nơi.
‘Không… không đơn giản vậy.’
Nghĩ đến con mắt mới dưới lớp băng bịt, hắn nở một nụ cười nham hiểm.
Nhìn cục diện đang dần hé lộ, hắn có thể đoán được phần nào.
‘Về cơ bản là quăng hết nửa số người ra ngoài cửa sổ, rồi đến điểm cuối là xong cái truyện ma này, đúng không?’
Tóm lại, hắn chỉ cần im hơi lặng tiếng và lẩn trốn là được.
Trong tình huống khẩn cấp, bưng kín và căng thẳng như thế này, việc nổi lên các nhóm giáo phái là chuyện dễ hiểu.
Khi bị nhốt mãi trên một con tàu lặp vô hạn, cùng áp lực tinh thần đến tột độ, thì những gợi ý ngớ ngẩn mà thường bị gạt phăng đi cũng bắt đầu trở nên có lý.
Những lời như “Tôi không tin mấy trò mê tín tôn giáo đó đâu”, bắt đầu được thay bằng “Hay là mình thử tin xem…”
Đó chính là bản chất con người.
‘Mình chỉ cần im lặng và để tụi nó tự quăng nhau ra ngoài cho tới khi sót lại vài mạng.’
“O-Ở đằng kia!!”
“…!”
Có tiếng la từ cuối toa.
Một cuộc ẩu đả à?
Không. Không phải ẩu đả.
Ai đó vừa bước vào toa.
“Ở kia kìa! Người Dẫn Đường với người từ toa 7 kìa!!”
Nhóm giáo phái đó.
‘Cũng nên nhìn mặt tụi nó xem sao.’
Baek Saheon lười biếng quay đầu về phía hành lang.
Và rồi hắn thấy một gương mặt quen thuộc.
“…!!”
‘Đội tinh nhuệ.’
Đội phó Jin Nasol của đội A và Giám sát viên Lee Seonghae của đội C.
Hắn lập tức nhận ra ngay. Đó là những gương mặt mà hắn đã học thuộc lòng từ hệ thống nội bộ công ty, phòng khi cần dùng đến.
‘Tụi họ… sao lại có mặt ở đây?’
Hắn bắt đầu suy nghĩ liệu con tàu này có liên quan đến mấy Bóng tối do Daydream quản lý hay không thì–
“Xin chú ý!!”
Giữa đám đông giáo phái, Giám sát viên Cá Heo hô lớn, thu hút mọi ánh nhìn.
“Chúng tôi có người sẽ dạy các bạn cách thoát ra!!”
Cô bước sang một bên, nhường lối cho người vừa bước từ toa phía sau sang.
Một người đàn ông điềm đạm và khi chất sắc bén mặc vest, anh ta toát lên vẻ điêm tĩnh đến lạ thường và nụ cười hiền hòa trên môi.
Mắt Baek Saheon trợn to.
‘…Kim Soleum!!’
“Mọi người, xin đừng lo lắng.”
Kim Soleum mỉm cười dịu dàng, dang hai tay ra như thánh nhân.
“Tất cả những điều này… chỉ là một phần của một ‘bài kiểm tra lớn’, và các bạn đều đã được chọn.”
Mẹ nó!!!
Tên điên này là giáo chủ á?!!?