Phương pháp lừa đảo này thực chất giống y như một kiểu tiếp thị phi đạo đức:
Bước 1 - Gây dựng lòng tin.
“Anh ta thật sự chữa được cái tên đeo kính đó hả? Rõ ràng gã ta kia đơ như tượng mà?!” - Hành khách.
“Thật đó! Nhìn ổng đi, bây giờ ổng ổn rồi. Với cả người này cũng từng nhảy ra ngoài cửa sổ mà sống sót. Ảnh còn nói đã thấy gì đó ở dưới nữa!” - Hành khách.
“Trời ơi… Anh thật sự ổn hả?” - Hành khách.
“Ừ. Tôi ổn. Và anh ta cũng vậy, bây giờ, tâm trí anh ấy đã bình yên rồi.”
Bước 2 - Đưa ra vấn đề và nguyên nhân.
“Vậy… anh đang nói đây là một kiểu bài kiểm tra? Nếu vượt qua thì sẽ được thoát ra ngoài?” - Hành khách.
“Đúng vậy. Tôi tin là chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
“Á…!” - Hành khách.
“Khoan, có phải kiểu kịch bản thợ săn trong truyện không? Rồi kiểu ai cũng thức tỉnh năng lực ấy hả…?” - Hành khách.
“Chính xác! Không đời nào tụi mình bị ném vô tình huống điên rồ như này mà lại không có lý do!” - Hành khách.
“Phải rồi. Có lý do cả.”
Và khi không khí đã được hâm nóng vừa đủ.
“Để thoát khỏi tình cảnh này…”
Bước 3 - Rao bán giải pháp thần kỳ.
Trong tiếp thị phi đạo đức, ‘giải pháp’ chính là sản phẩm được bán. Còn trong một giáo phái, nó chính là giáo lý.
Giải pháp mà tôi đề xuất là:
“Mọi người đều phải bước ra khỏi cửa sổ ít nhất một lần.”
“…!!” - Hành khách.
“C-Cái gì cơ?!” - Hành khách.
“Đừng lo, mọi người.”
Tôi mỉm cười và chỉ vào bản thân mình.
Rồi chỉ sang người đàn ông đeo kính, người giờ đã được bình ổn nhờ『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』.
“Bất kỳ ai chấp nhận đề xuất của tôi và bước qua cửa sổ sẽ ổn, giống như tôi. Đây là một dạng thử thách.”
“Ồ…!”
“Nếu còn nghi ngờ… tôi có thể thuyết phục các bạn, hoặc tôi sẽ nhảy lần nữa.”
Và đúng lúc đó, thông báo lại xuất hiện.
〘Muốn đến Tamra, hãy hiến tế.〙
“Á…!”
Nhưng lần này, không khí đã khác hẳn.
Ít nhất là ở toa số 7, nơi đám đông vừa bị tôi ‘tiếp thị’, họ bắt đầu rì rầm, ánh mắt thì liếc về phía cửa sổ.
“Vậy… bước ra ngoài kia thật sự ổn sao…?”
Không chỉ còn là sợ hãi và hoảng loạn, họ đã bắt đầu xuất hiện sự tò mò, thậm chí là mong đợi.
☾ À, thật hấp dẫn! Quá xuất sắc, anh Hoẵng à!☽
☾ Nhưng bất kỳ sân khấu lớn nào cũng sẽ có kẻ phá đám. Nhìn bên kia đi!☽
Bốp!
“Đồ điên khùng vớ vẩn! Mày đang xàm cái gì thế, thằng khốn!!”
Người đàn ông trung niên lúc trước, người với khuôn mặt đỏ phừng phừng, đập tay lên tay vịn ghế và gào lên.
Gã ta chính là kẻ từng rơi ra ngoài trong vòng lặp đầu tiên, rồi đẩy người đàn ông đeo kính ra ngoài ở vòng hai.
‘Xem ra được nghỉ một vòng đã khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn chút.’
Nhưng vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
“Tên khốn đó đã đẩy người khác ra ngoài-UGHH!”
“Đồ điên… Biến đi, đồ chó má!”
Ánh mắt hắn đảo loạn như sắp rút dao đâm người đến nơi.
“Nhảy cửa sổ hả?! Đừng hòng! Tao không nhảy! Mày nhảy tiếp đi, thằng khốn!”
Hắn xô ngã một hành khách rồi lao thẳng về phía tôi. Tôi bình tĩnh đáp:
“Nếu anh không muốn tham gia thì cũng không sao.”
“C-Cái gì?!”
“Cứ thong thả. Hơn nữa, hiện tại anh chưa đủ tư cách.”
“C…Cái gì cơ?!”
“Tôi nói là dù anh có van xin, thì tôi cũng sẽ không để anh bước ra ngoài đâu.”
Đây là một bước cực kỳ quan trọng.
Bước 4 - Hạn chế quyền tiếp cận giải pháp.
Tại sao nhiều thương hiệu lại sản xuất số lượng giới hạn, tạo ra cảm giác khan hiếm hay bắt khách phải nhắn tin riêng để biết giá?
Vì sự khan hiếm khiến món đồ trở nên giá trị hơn. Cái gì càng khó có thì càng được khao khát.
Bạn cho người ta cảm giác ‘gần như chạm tới được’, nhưng lại vừa đủ xa để họ sợ đánh mất cơ hội.
“Chỉ những ai xứng đáng mới có thể đi qua cửa sổ mà không bị tổn thương.”
“C-Cái trò vớ vẩn gì đây…?!”
“Và người đó không phải anh. Anh chưa đủ tư cách để vượt qua thử thách này mà không phải chịu đau đớn. Tránh ra đi.”
“…T-Tôi...”
Người đàn ông lắp bắp rồi ngồi phịch xuống ghế.
Lại thành công. Câu nói ‘lấy điên trị điên’ quả thật không sai.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi nở một nụ cười thân thiện.
“Nhưng đừng quá lo lắng. Rồi sẽ đến lúc tất cả đều sẵn sàng.”
“...!”
☾ Tuyệt mỹ! ☽
Dưới tiếng cổ vũ của Braun, đám đông lập tức ùa tới tôi và thi nhau đặt câu hỏi:
“Cho hỏi! Vậy ai mới là người đủ điều kiện?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ có thể cảm nhận được.”
“Vậy trong chúng ta có ai đủ điều kiện chưa?!”
Chính lúc đó—
“T-Tôi… Tôi có đủ điều kiện không?”
Người đàn ông đeo kính, người nãy giờ lặng lẽ ngồi, giơ tay lên hỏi.
Nhờ『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』, anh ta đã bình tĩnh, không còn hoảng loạn hay bị PTSD nữa. Và anh thông trút giận lên kẻ từng tấn công mình.
Dù vậy, anh ta vẫn nuốt nước bọt đầy lo âu.
Tôi mỉm cười và gật đầu.
“Có.”
“…!!”
“Anh đã chứng minh được bản thân. Anh có đủ điều kiện.”
Tôi bước đến, nắm lấy tay anh ta.
“Anh không cần xuống dưới nữa. Sự bình tĩnh hiện tại chính là bằng chứng. Anh đã vượt qua. Anh đã rất dũng cảm.”
“Á… Ư…!”
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt người đàn ông.
Tiếng xì xào xung quanh dần im bặt.
Thay vào đó, một cảm xúc mới xuất hiện: khát khao và sự đồng thuận.
“Từ giờ, với những ai đủ điều kiện và tình nguyện đi xuống, tôi sẽ tặng một ‘vật bảo hộ’ giúp giảm bớt nỗi đau.”
“…!”
“V-Vậy…”
Nhưng vẫn chưa có ai tiến lên.
‘Biết ngay.’
Tôi vừa nói rõ: Tất cả đều phải nhảy qua cửa sổ để rời khỏi nơi này.
Không ai sẽ vội vàng lao vào đau đớn mà không có lợi ích gì cụ thể.
☾ Bạn tôi, anh còn chiêu gì hay không?☽
Tất nhiên.
'Tăng sự cuồng nhiệt một lần nữa.'