〘Khoảng cách còn lại: 3〙
Lúc này, hành khách cuối cùng cũng bắt đầu chấp nhận…
…Sự thật.
“Vậy vật hiến tế thật sự phải là người sao?”
“Ha…”
“Không thể nào…”
“Nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết! Con tàu sẽ chìm mất!”
“Nhưng mà… ai chứ?”
〘Khoảng cách còn lại: 2〙
“...”
“...”
Ánh mắt họ bắt đầu chuyển hướng.
Ý họ đã quá rõ ràng.
‘Hắn ta đã mất trí rồi, vậy sao không đẩy hắn ta một lần nữa?’
Một bản năng ích kỷ bị dồn nén, chỉ bộc phát khi hiểm nguy cận kề.
Người bị hiến tế ở vòng lặp đầu bắt đầu hoảng loạn.
“Tha cho tôi! Làm ơn tha cho tôi với! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn! Tôi không muốn mà!!”
“Bình tĩnh lại đi, sẽ ổn thôi…”
〘Khoảng cách còn lại: 1〙
“Không! Khônggggg!!”
“Chỉ cần tránh xa cửa sổ là được—hả? Hảaaaa??”
Vút.
Xoẹt—
〘0〙
Đường hầm kết thúc.
Ánh sáng tràn vào toa tàu khi khung cảnh biển xanh trở lại.
Màn hình hiển thị bật sáng, phủ kín dòng chữ tím đáng ngờ:
〘Một vật hiến tế đã dâng〙
〘Hãy mở đường qua biển〙
Dưới sàn, gần cửa sổ, một cặp kính gãy nát nằm lặng im trên đó.
“...”
“...”
Và người từng là ‘vật tế đầu tiên’.
“Cái thằng đẩy tôi nó chết rồi! Còn tôi thì sống! Tôi không chết! TÔI VẪN SỐNG!!”
Miệng sùi bọt, gã đàn ông trung niên lảo đảo bước xuống lối đi, rồi đổ gục vào một góc và òa khóc như đứa trẻ.
Không khí trong toa lạnh đi và đặc quánh đến mức nghẹt thở.
Cảm giác điên loạn bao trùm cả toa.
☾ Thủ lĩnh cũ trở thành vật tế! Một tình tiết quá quen nhưng hơi sớm nhỉ? ☽
Rồi—
“Vẫn còn một đợt nữa đúng không?”
Một giọng nói tươi tỉnh, lạc điệu hoàn toàn với khung cảnh hiện tại vang lên.
Giám sát viên Cá Heo.
“C-Cô vừa nói gì cơ?”
“Bàn tế thứ hai sắp xuất hiện rồi đấy. Mọi người chuẩn bị đi là vừa.”
“Cô thôi cái kiểu nói chuyện đó đi!!”
“Á á!”
Hành khách đang sôi sục vì căng thẳng và giận dữ, nhưng Giám sát viên Cá Heo thì chẳng bận tâm tí nào.
“Lần này làm cho ra hồn đi. Tìm người tệ nhất và quăng ra ngoài!”
Cô ta giơ tay chỉ thẳng về phía trước.
“Gộp luôn mấy toa khác vào nữa!”
“…!!”
“Mà này… đâu ai chắc là bị quăng ra là chết đâu, đúng không? Gã vừa rồi còn sống cơ mà? Vậy sao không ném một đứa khốn kiếp xuống cho nó chịu trận?”
Điên rồi.
Nhưng trong một thảm họa vô lý đến mức không thể hiểu nổi, sự điên rồ ấy lại nghe có vẻ hợp lý.
Méo mó nhưng hiệu quả.
“Đúng đấy! Mới toàn người toa mình bị quăng thôi! Toa khác cũng phải góp phần chứ!”
“Phải rồi!”
Vì sao chỉ chúng ta phải gánh chịu?
Uất hận và cơn giận vô cớ bốc lên như đám cháy rừng. Cả toa số 7 dậy sóng và bắt đầu tràn sang các toa khác.
Tôi cùng đội nhân viên tinh nhuệ của Daydream đi theo, Giám sát viên Cá Heo thì hăng hái làm người dẫn đầu.
“Xin lỗi nhé! Cửa sổ ở đây vẫn mở đúng không? Lần trước tàu rơi thì bên này chưa ai bị quăng xuống cả…”
Không nằm ngoài dự đoán, hành khách ở các toa khác thì còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mấy người nói nhảm gì vậy?”
“Họ là ai thế này?”
“Này, không muốn dính chuyện thì dẹp sang một bên. Nếu không thì…”
“Ư ư…”
“…Tạm thời cứ quan sát đi đã.”
Giám sát viên Cá Heo nhìn người vừa lên tiếng như thể đang nhắm mục tiêu cho màn hiến tế kế tiếp, rồi nhanh chóng bước sang toa kế.
Và ngay lúc chúng tôi bước vào toa số 3—
〘Lối vào Tế Đàn thứ hai〙
Mọi chuyện lại bắt đầu.
“Áaaa!”
“Phải ném ai đó ra ngay!”
“Con tàu sẽ chìm mất! Áaaa!”
“Ném ai đó ra ngoài! Phải hiến tế!”
Tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên từ toa số 7, trộn lẫn với tiếng la ó bối rối những người không hiểu của hành khách các toa khác, dội khắp không gian.
〘Khoảng cách còn lại: 5〙
“Họ là ai vậy?! Từ đâu ra thế??”
“Mấy đứa này điên rồi!”
“Nếu không ai tình nguyện thì nhảy ra đi!”
“Bọn tôi đã mất người rồi! Giờ phải đến lượt toa khác chứ!!”
“Rồi ai là người tình nguyện đây—”
〘Khoảng cách còn lại: 4〙
Giữa cơn hỗn loạn, một giọng nói sắc lạnh vang lên như dao cắt vào không khí.
“Không ai tình nguyện à?”
Đội phó Jin Nasol giơ tay lên.
‘…Không được!’
Cô ấy chuẩn bị chỉ định một người chống đối nhất và quăng anh ta ra.
‘Nếu vòng lặp khởi động lại, cô ta sẽ cứ dùng lại mấy người đó làm vật tế mãi thôi!’
Nghe thì hợp lý, nhưng về lâu dài thì không thể chấp nhận.
Nasol rất giỏi, nhưng rõ ràng không biết kiểm soát cảm xúc tập thể.
Tôi lập tức giơ tay.
〘Khoảng cách còn lại: 3〙
“Tôi tình nguyện!”
“...”
Nasol quay sang nhìn tôi.
“Cái gì cơ?”
Tôi lặp lại, dứt khoát:
“Tôi sẽ là người nhảy.”
“…!!”
“Tại sao…”
〘Khoảng cách còn lại: 2〙
“Chẳng phải thật ra… cũng chưa chắc là chết đâu, đúng không? Tôi sẽ thử chịu đựng xem sao.”
Rồi tôi nhanh chóng ghé sát tai Jin Nasol, thì thầm, “Chúng ta cần biết chuyện gì đang thực sự diễn ra bên dưới.”
“Thế có cần thiết không?”
“Không thể dựa vào lời kể của dân thường. Tôi đã chuẩn bị biện pháp phòng vệ tâm trí rồi.”
“…Ừm…”
〘Khoảng cách còn lại: 1〙
“Tùy cậu.”
“…! Cảm ơn.”
Tôi kết thúc cuộc trao đổi ngắn gọn rồi quay lại phía đám đông.
“Không còn nhiều thời gian đâu! Mở đường ra- tôi sẽ nhảy!”
“Ư-Ưhhh…”
Đám người từ cả toa 7 lẫn các toa khác hơi chần chừ, nhưng rồi cũng né sang hai bên.
‘Tốt.’
Dù cách tôi nói nghe khá bình tĩnh, nhưng tay tôi đang run bần bật đây.
Không còn lựa chọn nào khác.
‘Theo kế hoạch thì bước này là bắt buộc.’
Vì Kế hoạch A, nhanh chóng xác định và bắt lấy người sở hữu『Trái Tim Bạc』, đã thất bại…
‘Phải chuyển sang phương án mạnh tay hơn.’
“Mọi người, lùi lại đi!”
Tôi bám lấy khung cửa sổ, rút ra một ống tiêm giảm đau từ túi áo.
Có thể không hiệu quả, nhưng–
‘Còn hơn là không làm gì!’
Tôi đâm『Ống Tiêm Niềm Vui』vào tay.
Rồi không chút do dự, tôi tự ném mình ra khỏi cửa sổ.
Vào hầm tàu đỏ rực.
〘0〙