“Ááá!!”
Qua mọi ô cửa sổ, đường chân trời biến mất, thay vào đó là những bức tường thịt lồi lõm, phủ đầy lớp màng mỏng như niêm mạc.
“C-Cái này là…”
“Ôi trời đất ơi!”
Tàu như thể đã trượt vào một đường hầm hay một nhà ga lạ kỳ nào đó, nó cứ lặng lẽ lướt đi trong không gian đen tối và ghê rợn ấy.
〘Khoảng cách còn lại: 5〙
“Không phải bây giờ là lúc phải làm gì đó sao?!”
“Tìm cái nút nào đi! Chắc phải có nút chứ?!”
“Nút hả? Ở đây làm gì có…”
〘Khoảng cách còn lại: 4〙
“Làm sao đây, làm sao đây…?”
“Ê! Cậu kia! Cái người ngồi cạnh cửa sổ ấy, giúp tôi đóng cửa lại! Đừng ngồi trơ ra thế!”
“Ồn ào quá đi!!”
Rầm!
〘Khoảng cách còn lại: 3〙
“Đ-Đợi đã, anh định đẩy ai—hả? Ối, ỐI TRỜI ƠI!”
Tõm!
“Ááá! Có người rớt ra ngoài cửa sổ rồi!!”
“Không! Họ định đẩy tôi nhưng trượt chân ngã ra ngoài!”
〘Khoảng cách còn lại: 2〙
“Phải dừng tàu lại chứ? Có người vừa—”
〘Khoảng cách còn lại: 1〙
“Nằm xuống. Im lặng.”
“D-Dạ!”
〘Khoảng cách còn lại: 0〙
〘Một vật hiến tế đã được dâng〙
〘 Mở lối qua biển〙
Vùuuuuu—
Ánh sáng ùa về.
Bên ngoài cửa sổ, đại dương xanh biếc một lần nữa trải dài lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang.
Nhưng mà…
Aaaaaaaaaaa—!
Toa tàu rơi vào hỗn loạn.
Tôi nhìn về phía những người đang tụ lại quanh cửa sổ mở, đặc biệt là…
Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, trên mặt anh ta là một cặp kính, mặt anh ta thì tái xanh như tàu lá chuối.
Và chiếc ghế trống trước cửa sổ đó.
“Chính hắn đẩy người ta ra ngoài mà, tôi thấy rõ mà!”
“K-Không! Họ định đẩy tôi trước! Tôi chỉ nghiêng đi né thì họ mất thăng bằng ngã thôi!”
“Đúng đấy! Tôi ngồi cạnh nên cũng thấy. Người kia cư xử lạ lắm, cứ như phát điên vậy!”
“Nhưng mà vẫn có người chết rồi!”
Ngay bên cạnh tôi, Giám sát Cá Heo ghé sát và thì thầm:
“Hmm. Màn hình nói ‘hiến tế’ với ‘vật dâng lên’ nhỉ. Vậy người rơi ra chắc được tính là vật hiến tế rồi?”
“Nhìn là hiểu liền.”
Đội phó Bươm Bướm buông một câu thờ ơ như thể chuyện đó chẳng liên quan, sau đó điềm nhiên chỉnh lại mấy thiết bị móng tay của mình, rồi ra lệnh:
“Quan sát tiếp sự kiện tiếp theo rồi hành động. Chuẩn bị đi.”
“Rõ.”
“…”
Tin tốt duy nhất là, sau khi tạm cho rằng người ngã ra ngoài là do lỗi của chính họ, hành khách có vẻ đã ổn định lại phần nào.
Những người khi nãy còn chỉ trích, la lối anh chàng đeo kính cũng bắt đầu rút lui, chỉ lẩm bẩm vài câu rồi bỏ đi.
“Anh ổn chứ? Đừng tự trách mình quá…”
“V-Vâng… Tôi ổn. Mọi người đều đang căng thẳng quá thôi.”
Giám sát Cá Heo lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện đó, chăm chú như một nhà khoa học nhìn chuột thí nghiệm.
Còn tôi và Đội phó Bươm Bướm thì kiểm tra lại thiết bị, mắt thì vẫn không rời khỏi đám đông.
Nhưng đó là điểm dừng của những điều dễ chịu.
Hai mươi phút sau—
“LẠI NỮA!!”
〘Lối vào bàn thờ thứ hai〙
Tàu lại trượt vào đường hầm, khung cảnh bên ngoài lập tức chuyển sang đỏ máu và một lần nữa trở nên tăm tối.
“Cái quái gì nữa đây?!”
Nhờ lần trước, hành khách không còn hoảng loạn. Thay vào đó, họ đồng loạt cúi thấp người, ôm đầu, chờ đợi.
“Chắc ngồi yên là qua được…”
Tôi nghe được vài tiếng thì thầm quanh mình.
Phía đối diện, Đội phó Bươm Bướm lúc này đã đeo thêm một chiếc kính đơn lạ hoắc, ánh mắt lướt khắp toa tàu tối tăm như tìm kiếm thứ gì đó… một thứ có thể hy sinh được.
“Đội phó.”
“Sao?”
“Có khi nào mình nên thử quan sát xem, nếu không dâng vật hiến tế thì chuyện gì xảy ra không?”
Tôi lựa lời kỹ lưỡng, nói theo đúng kiểu cô ấy thích.
“Mình đâu có biết đến Tamna là tốt hay xấu. Tình huống này xứng đáng để đánh cược một lần.”
“Hừm…”
Một khoảng lặng ngắn.
“Được.”
Phù.
Tôi gật đầu, thở ra khẽ khàng.
‘Không thể tự dưng xô ai đó ra ngoài để làm vật tế được.’
Màn hình lại tiếp tục đếm ngược.
〘 Khoảng cách còn lại: 5〙
〘Khoảng cách còn lại: 4〙
〘Khoảng cách còn lại: 3〙
〘Khoảng cách còn lại: 2〙
〘Khoảng cách còn lại: 1〙
〘0〙
〘Đã vượt qua〙
Vùuuuuu—
Ánh sáng lại ùa về.
Đường hầm biến mất, trả lại khung cảnh biển cả sáng rực dưới nắng trưa.