Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 6

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 8

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 5

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 111.1: Bài Kiểm Tra Thiên Đường

“Đi Tamra á? Gì kỳ vậy?”

“Lỗi à? Mà… ừm, nghe hơi rợn người thật.”

Hành khách trên tàu cao tốc bắt đầu xì xào khi nhìn thấy bảng đích đến thay đổi.

Nhưng phản ứng chỉ dừng lại ở mức tò mò, kiểu như tám nhảm để giết thời gian trên một chuyến đi siêu dài và chán phèo.

Ít nhất, đó là cho đến khi họ thật sự hiểu mình đang dính phải thứ gì.

“Này, tao quay video lại nhá? Tao sẽ đăng nó lên Inheart… ơ, gì đấy?”

“Sao?”

“…Không vào được mạng.”

À, một tình tiết kinh điển.

“Nhanh, thử bật điện thoại lên coi!”

“Xin lỗi, máy tôi báo ra khỏi vùng phủ sóng. Máy bạn có vô được không?”

“Cái gì? Sao chẳng ai kết nối được vậy?”

Tiếng xì xào ngày càng to.

Nhưng Đội phó Bươm Bướm ngồi phía trước tôi vẫn không nhúc nhích, còn Giám sát Cá Heo cạnh bên thì chỉ thở dài lầm bầm:

“Phiền thật. Trong biết bao thời điểm, lại xảy ra đúng lúc có lắm dân thường trên tàu như thế này.”

Một khởi đầu điển hình của Bóng tối, mô - típ mà bất kỳ ai trong Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa cũng nhận ra ngay lập tức.

Điều mà các hành khách không biết là câu chuyện này đã được chính phủ ghi nhận từ hàng chục năm trước, chứ không phải công ty chúng tôi.

[Bài Kiểm Tra Thiên Đường] (tên tạm thời) là hiện tượng đôi khi xuất hiện trên các chuyến tàu cao tốc khởi hành từ Seoul đến Iksan.

Tính đến nay vẫn không có thương vong nào, nên mức độ thảm họa của nó vẫn đang trong quá trình xem xét.

Nhưng tài liệu cũng chỉ dừng lại ở đó.

‘Vì chưa có ai chết cả!’

Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên chỉ xếp loại một creepypasta là Thảm họa nếu có người thiệt mạng.

Vì thế, bản báo cáo chính thức đã khép lại với kết luận: “Hiện tượng dường như đã kết thúc sau khi tuyến tàu được kéo dài từ Iksan đến Mokpo.”

Nhưng giờ thì… nó đã quay trở lại.

Ngay tại chuyến tàu này.

“Nhìn ra ngoài kìa! Ai đó thử coi có gì không!”

“Ôi trời ơi!”

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Nơi lẽ ra phải là ngoại ô Seoul…

Lại trải dài một đại dương xanh thẳm đến vô tận.

2lharump o

“…!”

Bầu trời đỏ như máu giao nhau với đường chân trời, tạo nên một cảnh tượng vừa siêu thực, vừa quyến rũ đến lạnh sống lưng.

Con tàu lao đi vun vút. Bọt và nước tung lên khi đoàn tàu cắt sóng, băng qua bề mặt lung linh của biển.

“Tàu này… chạy trên biển á?! Cái đ- đéo gì đây?”

“Quao…”

“Chắc là hiệu ứng CGI gì đó? Kiểu thử nghiệm màn hình LCD ngoài trời đúng không?”

Hành khách, sửng sốt trước khung cảnh siêu thực, gần giống như một tranh phong cảnh này, mà tạm thời quên mất nỗi lo và bắt đầu trầm trồ ngắm nhìn.

Một người giơ điện thoại lên định chụp lại, rồi tái mặt khi phát hiện ảnh không lưu được.

Thảm Họa Tàu Tamra.

Mở đầu sự kiện y như tài liệu mà tôi đã từng đọc…

“…”

Khỉ thật.

Giá mà tôi để ý kỹ đến cái đích Mokpo thì có khi, tôi đã đoán ra sự kiện này rồi.

‘Chúng nó cố tình đánh lạc hướng mình bằng một Bóng tối khác.’

Lệnh công tác đến Mokpo là xử lý một Bóng tối cấp C.

Tôi đã mải lo chuẩn bị cho nhiệm vụ đó, mà không để ý đến hiểm họa thật sự đến từ một hướng không ai ngờ tới.

Tôi siết chặt hai tay, đầu óc xoay như chong chóng.

‘Đây là bẫy à?’

Hay chỉ là trùng hợp?

Theo tài liệu, hiện tượng này được mô tả là ‘không ai từng ngờ đến’.

‘…Nhưng đó là từ góc nhìn của Cục.’

Còn những tổ chức khác (hoặc cá nhân nào đó) có thể đã giải được quy luật kích hoạt của nó rồi.

…Đặc biệt là xét đến hai người đang đi cùng tôi.

‘Mọi thứ… quá giống dàn dựng.’

“Đội phó, xin lỗi, xin chị hãy tỉnh dậy đi.”

“…Haa.”

Giám sát viên Cá Heo lay Đội phó Bươm Bướm tỉnh dậy.

“Lại có vụ nữa à? Cầu trời là nó cấp cao, để tôi còn nộp báo cáo và kiếm thêm điểm nữa.”

“Chuẩn!”

Nhân viên thuộc đội tinh nhuệ.

Tức là, loại người có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn mà không chớp mắt, miễn là đảm bảo thành công nhiệm vụ.

‘…Câu chuyện này là đối thủ tệ nhất dành cho bọn họ.’

Vì…

Đây là một câu chuyện ma kiểm tra đạo đức con người.

“Hmm. Bảng điện tử lại đổi chữ rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên với ánh mắt lạnh lẽo.

Một dòng chữ mới chạy ngang màn hình:

〘Muốn đến Tamra, hãy hiến tế.〙

 

“…Hiến tế á?”

Rắc.

Một ô cửa sổ ở đầu toa từ từ trượt mở.

Mấy hành khách ngồi gần đó giật bắn mình và lùi lại.

“Ủa gì vậy trời-!”

“Cửa sổ gì mà mở được… Ơ nhưng sao không có gió?”

“Vừa rồi tự dưng mở…?”

Cứ như… đang mời gọi ai đó ném vật tế ra ngoài.

“…”

Một vài hành khách, lúc nãy còn tò mò đứng dậy đến gần, giờ thì mặt tái nhợt.

“‘Hiến tế’ là sao? Là cúng đồ gì đó hả?”

“Kỳ quái quá đi…”

Nhưng không ai dám nói ra… hiến tế cái gì.

“Chắc hệ thống bị hack đó.”

“Mau đi tìm nhân viên tàu đi.”

Tránh né.

Phần lớn người ta ngồi phịch xuống ghế, chép miệng đầy lo lắng, hoặc lảng đi sang toa khác giả vờ bình tĩnh.

Nhưng rõ ràng họ đã cảm nhận được có một thứ gì đó đã trượt khỏi đường ray. 

Cả toa tàu chìm vào im lặng rờn rợn.

Cạch cạch.

Đội phó Bươm Bướm gõ nhẹ tay vịn ghế trước, thu hút sự chú ý của tôi và Cá Heo.

“Đừng can thiệp. Quan sát xem họ làm gì trước đã.”

“Rõ!”

“Vâng.”

Cô ấy đang đợi xem phản ứng tự nhiên của hành khách… hoặc cũng có thể để đảm bảo rằng tôi sẽ không hành động dại dột.

‘Nhưng tôi đâu định làm liều.’

Nếu đây đúng là Thảm họa kia, thì ngồi im quan sát là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Tôi lặng lẽ theo dõi, xem coi câu chuyện có tiếp diễn như trong tài liệu không.

Một lúc sau...

“Kỳ cục quá đi mất!”

Những tiếng la hét lác đác bắt đầu vang lên trong toa.

“Tìm được nhân viên tàu rồi, nhưng họ hoảng loạn tột độ! Cứ gào lên là không biết gì hết!”

“Ở toa phía trước, mấy gia đình có con nhỏ thì đang gào khóc vì mấy đứa bé tự dưng biến mất!”

“Không liên lạc được với buồng lái! Cửa điều khiển bị khóa hoàn toàn!”

Tin tức lan dần giữa các toa, và người ta bắt đầu thấy hoảng loạn thực sự.

☾ A, sự loạn vĩnh hằng! Suốt chiều dài lịch sử nhân loại, thứ gì không thể lý giải luôn là cội nguồn của nỗi sợ. Ở đây cũng thế.☽

☾ Anh sẽ tiếp tục quan sát chứ, bạn tôi? ☽

‘…Tạm thời thì có.’

Đó là phương án an toàn nhất lúc này.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng, nên tôi phải nghiến chặt răng lại.

Tôi nhìn đám người đang đứng cạnh cửa tàu, họ đang lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác:

“Phải bàn cách xử lý đi chứ mọi người!”

“Ừ, chuyện này không bình thường tí nào rồi–”

Di-ri-ring!

“…Hả?”

Tất cả cùng nhìn về bảng điện tử.

Một dòng chữ mới xuất hiện.

〘Cổng vào Tế Đàn Thứ Nhất〙

“…Tế đàn?”

Phuhuuuuuu—

Bên ngoài cửa sổ, mặt biển xanh rực ban nãy đột ngột chuyển thành màu đỏ máu-

Và bóng tối nuốt trọn tất cả.

Link ảnh: