Tôi và những cô nàng cô đơn

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

247 3233

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

236 2912

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

60 480

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

413 2111

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

2 11

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

25 712

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 3: Mitaki-chan bị nuông chiều quá mức

Từ ngày tôi lên lớp năm, nhận trách nhiệm chăm sóc Mitaki-chan, thấm thoắt cũng đã trôi qua khoảng ba tuần.

Có một tin tốt và một tin xấu. Thôi thì, cứ bắt đầu bằng tin xấu trước đi.

Trước hết, tin xấu là, y như lời mẹ nói, bạn bè tôi vơi đi hẳn.

Khi những người bạn trước đây dần dà xa lánh, đến cả cái đầu khờ khạo của tôi cũng nhận ra rằng mình bị xem là cùng một giuộc với Mitaki-chan.

Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi. Ngày nào tôi chẳng lau nước dãi cho cậu ấy, rồi còn lo cả chuyện vệ sinh cá nhân nữa chứ.

Tay tôi lúc nào cũng dính nước dãi nhớp nháp của cậu ấy, nên lũ nhóc tiểu học ghét tôi cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng chẳng phải các cậu cũng đi vệ sinh, cũng có đứa cắn móng tay, rồi đứa thì ngoáy mũi đó sao?

Tôi thì lúc nào cũng rửa tay sạch sẽ, lại còn bắt cả Mitaki-chan phải rửa nữa.

Giữa Mitaki-chan và các cậu thì có gì khác nhau đâu chứ? Hay nói đúng hơn, mấy thằng con trai nghịch ngợm không chịu rửa tay còn bẩn hơn gấp bội ấy chứ? – thắc mắc đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi.

Lớn lên rồi tôi mới hiểu, những chuyện thế này vốn không thể giải thích bằng lý lẽ được.

Chính tôi, người đã thực sự tiếp xúc với cậu ấy suốt những năm tiểu học, vậy mà khi lớn lên lại chẳng thể nào nuốt nổi chiếc bánh mì do một người thiểu năng trí tuệ làm.

Ai mà biết được bên trong có những gì. Ấy thế mà tôi lại chấp nhận được chuyện một nhân viên quán ăn kiểu Âu nhúng lại chiếc muôi vừa nếm thử vào nồi súp.

Mẹ tôi, người từng khuyên tôi đừng dính dáng đến Mitaki-chan, khi nghe tôi bắt đầu bị bạn bè xa lánh đã nói:

“……Vậy sao. Con cứ làm những gì con cho là đúng. Dù Naka có bị bắt nạt đi nữa, mẹ vẫn sẽ luôn đứng về phía con.”

Với tư cách một nhà giáo, hẳn mẹ không muốn tôi trở thành một kẻ kỳ thị người khuyết tật trí tuệ.

Nhưng với tư cách một người mẹ, hẳn mẹ lại không muốn tôi giao du với người khuyết tật trí tuệ, vì sợ con mình sẽ gặp phải hiểm nguy.

Có lẽ mẹ cũng đã phải đấu tranh nội tâm rất nhiều với những giằng xé đó.

Sau này nếu có con, tôi chắc chắn cũng sẽ dặn con mình đừng qua lại với những người như vậy, y như mẹ tôi ngày trước.

Còn tin tốt là, có lẽ nhờ sự “dạy dỗ” của tôi mà hành vi của Mitaki-chan đã có chút tiến bộ.

Cậu ấy không còn nhặt cỏ dại hay sỏi đá ven đường cho vào miệng nữa, và cũng đã có thể tự mình đi vệ sinh.

Một mặt tôi kinh ngạc về “tài năng” của bản thân, mặt khác lại thầm nghĩ không biết từ trước đến nay những người xung quanh và cả người lớn đã làm gì.

Thế nên chiều hôm đó, nhân tiện đưa Mitaki-chan về, tôi đã ghé qua nhà cậu ấy chơi một lát.

Vì chưa thực sự hiểu rõ về cậu ấy, tôi muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm.

“Con zề đơi!”

“Mitaki-chan về rồi đấy à… À, cháu là cậu bé vẫn thường đưa con bé đến trường nhỉ.”

“Cháu là Takashita Naka ạ. Cháu muốn sang chơi nhà Mitaki-chan một chút, không biết có làm phiền bác không ạ?”

Giờ nghĩ lại, hồi đó tôi cũng khá lễ phép đấy chứ. Có lẽ là nhờ công dạy dỗ của bố mẹ.

“Ồ, mời cháu vào nhà, để bác dẫn cháu lên phòng Mitaki-chan nhé.”

“Đồ mèo hoang kia, định cướp mất con gái yêu của ta hả!” – tôi đã không bị mắng té tát như thế, mà được dẫn thẳng lên phòng Mitaki-chan.

“Đây là, phồng của, con!”

Trái ngược với vẻ mặt nhẹ nhõm của Mitaki-chan khi về đến phòng mình, tôi lại không khỏi ngỡ ngàng: đây là cái gì thế này?

Căn phòng này không giống phòng của một học sinh lớp năm chút nào. Trông nó giống phòng của một đứa trẻ con hơn, tầm ba bốn tuổi là cùng.

“Bíp bùm.”

Mitaki-chan đang chơi với một chiếc ô tô đồ chơi, loại mà có lẽ cho vào miệng cũng không sao.

Tôi chẳng biết tuổi tâm lý của Mitaki-chan là bao nhiêu, nhưng trực giác mách bảo rằng chính căn phòng này là một trong những nguyên nhân khiến cậu ấy không thể lớn khôn.

Chỉ trong vỏn vẹn ba tuần, cậu ấy đã học được cách tự đi vệ sinh và không cho những thứ nhặt được vào miệng nữa. Ít nhất thì Mitaki-chan cũng không còn ở trình độ của một đứa trẻ ba, bốn tuổi.

Tôi bước ra khỏi phòng, cất tiếng hỏi mẹ cậu ấy, người đang chuẩn bị bánh kẹo và nước ép.

“Bác ơi, trước đây Mitaki-chan không thể tự mình đi vệ sinh. Nhưng sau khi cháu ngày nào cũng kiên trì nhắc nhở thì cậu ấy đã có thể tự đi được rồi. Từ trước đến nay, bác đã dạy dỗ cậu ấy như thế nào vậy ạ?”

Giờ ngẫm lại, có lẽ đầu óc tôi lúc đó cũng có chút vấn đề khi đi nói những lời như thế với mẹ của bạn mình.

Bác gái đánh rơi ly nước đang cầm. Tiếng thủy tinh vỡ choang, rồi một khoảng lặng ngột ngạt bao trùm.

“Đừng có làm chuyện thừa thãi!”

Bác gái, người mà tôi vẫn nghĩ là hiền hậu, bỗng đùng đùng nổi giận, ném thẳng chiếc ly nước ép còn lại ở tay kia về phía tôi. Một cú va chạm mạnh điếng người trên mặt, rồi đến cảm giác lạnh buốt khi dòng nước ép chảy tràn.

“Mitaki-chan, Mitaki-chan của bác không cần phải tự đi vệ sinh cũng chẳng sao hết! Con bé là đứa con cưng bé bỏng của bác, cháu thì biết cái gì cơ chứ, đừng có mà tự tiện xía vào!”

Tôi hoảng sợ, vơ vội chiếc cặp rồi co cẳng chạy khỏi nhà.

“Zề hử? Bai bai nha.”

Lúc hấp tấp rời đi, tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng Mitaki-chan nói vọng theo.

Tôi về đến tận nhà. Vừa mở cửa, mẹ đã đứng ngay ở huyền quan đón tôi.

“Naka về rồi đấy à. Sao thế này, quần áo ướt sũng hết cả. Mặt còn có vết bầm tím nữa kìa con.”

“……Cho con đi tắm một lát đã mẹ.”

Sau khi gột rửa cơ thể đẫm mùi nước ép, tôi bước vào phòng khách thì thấy cả mẹ và bố đều đang ở đó.

Tôi kể lại rành rọt toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay, không hề giấu giếm một chi tiết nào.

Bố tôi đập mạnh tay xuống bàn một cái “Rầm!”, rồi gầm lên: “……Bên nhà đó nuông chiều con quá mức rồi!”.

Mẹ tôi vội vàng: “Anh, bình tĩnh lại đã nào. ……Naka, có lẽ chuyện này bây giờ vẫn còn hơi khó hiểu với con, nhưng hãy nghe mẹ nói cho kỹ nhé.” rồi bắt đầu giải thích.

Thật ra lúc đó, một thằng nhóc lớp năm như tôi cũng chẳng hiểu nổi một nửa câu chuyện, nhưng đại khái là thế này.

Trước hết, bố mẹ tôi và mẹ của Mitaki-chan hình như là chỗ quen biết. Nghe đâu họ bằng tuổi nhau.

Khi Mitaki-chan sắp chào đời, biết được nhỏ sẽ bị thiểu năng trí tuệ, bố của Mitaki-chan đã phản đối việc sinh con, nhưng mẹ nhỏ thì khăng khăng đòi giữ lại. Nghe nói, cuối cùng đó cũng chính là nguyên nhân khiến họ ly hôn.

Đối với mẹ của Mitaki-chan, người đang trong tận cùng tuyệt vọng vì bị chồng ruồng bỏ, thì Mitaki-chan quả thực tựa như một thiên thần giáng thế.

Và cứ thế, nghe nói bà đã nuôi dạy nhỏ bằng một sự nuông chiều đến kỳ lạ.

Đêm đó, sau khi nghe xong câu chuyện, tôi nằm trong phòng mình mà trằn trọc suy nghĩ.

Chuyện Mitaki-chan bị thiểu năng trí tuệ là thật, nhưng nếu không phải là nuông chiều, mà ngược lại, được dạy dỗ nghiêm khắc hơn cả những đứa trẻ bình thường, thì liệu bây giờ cậu ấy sẽ ra sao? Có lẽ nào cậu ấy đã có thể đạt tới trình độ nhận thức của một đứa trẻ lớp một, lớp hai rồi không?

Dĩ nhiên, một đứa trẻ chưa từng có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ khuyết tật trí tuệ như tôi làm sao mà hiểu được, nhưng ít nhất, tôi cũng đồng tình với bố rằng cậu ấy đã bị nuông chiều quá mức.

Có lẽ mẹ cậu ấy chỉ muốn Mitaki-chan mãi mãi dựa dẫm vào mình. Bởi thế mà bà đã cố tình nuông chiều, thậm chí còn tìm cách để nhỏ đến cả việc đi vệ sinh cũng không tự làm nổi.

Vậy mà kết cục của việc cho nhỏ vào học ở lớp thường là gì chứ? Bị bạn bè xung quanh kinh sợ, xa lánh, rồi còn thực sự gây ra đủ thứ phiền toái.

Việc không cho nhỏ vào lớp chuyên biệt, có lẽ cũng xuất phát từ cùng một tâm lý như mẹ tôi: không muốn con mình phải dính dáng đến.

Con mình là thiên thần, còn con người khác là ác quỷ – chắc là kiểu suy nghĩ đó.