Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

247 3228

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

236 2912

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

60 480

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

413 2098

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

2 11

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

25 712

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 2: Dẫn Mitaki-chan vào nhà vệ sinh nam

“Chào buổi sáng, Mitaki-chan!”

“Chào, chào!”

Nói là làm. Sáng hôm đó, tôi đến tận nhà nhỏ để đón đi học.

Cô bạn đang gặm cỏ trước cửa nhà. Tôi bảo nhỏ nhả cỏ ra rồi cùng nhau đến trường.

Cỏ có ngon không nhỉ? Lần tới tôi định bụng sẽ lén ăn thử xem sao.

“Ồ, Takashita! Ê!”

Đang trên đường đến trường thì một cậu con trai chạy tới từ phía sau.

“Chào buổi sáng, Yamamoto.”

Tôi chào lại. Đó là Yamamoto, bạn tôi, đã học cùng lớp suốt từ lớp một đến lớp bốn.

“Tiếc thật đấy, Takashita, lại không cùng lớp với mày rồi. Ồ, mới sáng ra đã đi học cùng con gái cơ à?”

Yamamoto trêu chọc tôi. Có lẽ để đáp lại, Mitaki-chan liền:

“Chào, chào!”

Nhỏ cất tiếng chào thật hoạt bát. Nhưng Yamamoto lại cau mặt:

“Ối, con nhỏ này… A, tao đang vội nên đi trước đây, tạm biệt nhé!”

Rồi cậu ta chạy biến vào trường. Chắc là đến phiên cậu ta trực nhật.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi cũng đến lớp của mình và tôi cho Mitaki-chan ngồi vào chỗ.

Mitaki-chan lấy bút chì ra khỏi cặp rồi bắt đầu gặm.

…Thật ra tôi cũng có tật cắn bút chì.

Có lẽ tôi và nhỏ rất hợp nhau. Trong lúc nghĩ vẩn vơ như vậy, nhỏ đã nhả bút chì ra bàn. Tôi dùng chiếc khăn giấy đang cầm trên tay lau sạch cho nhỏ.

Một cậu bạn khác, từng học cùng lớp với tôi năm lớp ba, lớp bốn và giờ lại chung lớp, bước vào phòng học.

“Chào buổi sáng.”

Tôi chào cậu ta, nhưng:

“…”

Cậu ta không đáp lại lời nào.

Và rồi tiết học bắt đầu. Trong giờ, Mitaki-chan vẫn không chịu ngồi yên, cứ phát ra những tiếng kêu kỳ lạ hoặc đột nhiên ngủ gật. Cứ thế này thì đến trường để làm gì cơ chứ?

Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, lớp trưởng lớp tôi… Mido-san đi đến bàn tôi.

“Takashita-kun, cậu phải dạy dỗ Mitaki-chan cẩn thận vào.”

“Dạy dỗ ư?”

Đâu phải thú cưng, Mido-san nghĩ Mitaki-chan là cái gì vậy?

“Nhiệm vụ của cậu, người phụ trách Mitaki-chan, là phải đảm bảo nhỏ không gây ồn ào trong giờ học.”

À, ra đó là công việc của người phụ trách. Tuy nhiên:

“Tôi nghe nói Mido-san đã phụ trách Mitaki-chan suốt từ lớp một đến lớp bốn, phải không? Cậu đã làm gì trong suốt thời gian đó? Cậu đã làm tốt công việc của mình chưa?”

Mido-san và Mitaki-chan hình như học cùng lớp suốt từ lớp một đến lớp bốn, và trước đây Mido-san luôn bị ép làm người phụ trách. Vậy mà làm cùng một công việc suốt bốn năm trời mà cô ấy không thể dạy dỗ nổi nhỏ, thì làm sao cô ấy lại đòi hỏi tôi làm được chỉ trong một năm chứ?

“…”

Mido-san rưng rưng nước mắt, im lặng rời khỏi phòng học.

“Takashita-kun nói thế có hơi quá đáng không?”

“Đồ tồi…”

Thế là tôi bị các bạn nữ trong lớp coi như kẻ xấu, thật vô lý hết sức.

Giờ ăn trưa. Bữa trưa ở trường tôi là các bạn sẽ ghép bàn lại theo nhóm để ăn.

Lớp tôi có 30 người. Tôi nghĩ sẽ có 5 nhóm, mỗi nhóm 6 người.

Nhưng không phải vậy.

Mọi người đều đẩy bàn ra xa hết mức có thể khỏi bàn của tôi và Mitaki-chan.

Chẳng mấy chốc, cả lớp chia thành bảy nhóm bốn người, còn tôi và Mitaki-chan thì ngồi riêng một góc.

Tôi nghĩ không nên tự ý tăng số nhóm như vậy, nhưng giáo viên chủ nhiệm đang ngồi ở bàn giáo viên lại chẳng nói gì.

Tại sao lại xảy ra chuyện này, lúc đó tôi không thể nào hiểu nổi.

Trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ, nhưng tôi cố gắng không nghĩ đến nó mà quay sang giúp Mitaki-chan ăn bữa trưa, như một cách để trốn tránh thực tại.

Ăn trưa xong là đến giờ ra chơi lớn, một khoảng thời gian vui vẻ đối với học sinh tiểu học.

Dọn dẹp cả phần khay đĩa của Mitaki-chan xong, một cậu bạn có vẻ là đầu trò trong đám con trai lớp tôi rủ cả bọn ra ngoài chơi đuổi bắt.

Tôi cũng định nhập hội, nhưng:

“Takashita không được chơi.”

Cậu ta nói vậy. Tôi không hiểu lý do.

Đành chịu, tôi đành ngồi lại bàn của mình trong lớp, đọc truyện tranh cho Mitaki-chan nghe.

Vịt con xấu xí đã trở thành thiên nga, mọi chuyện thật tốt đẹp.

“...Ưm, ưm…”

Mitaki-chan bắt đầu phát ra âm thanh như vậy. “Ưm ưm” là sao nhỉ?

Nhìn qua thì thấy Mitaki-chan người hơi cựa quậy. À, đây là dấu hiệu nhỏ muốn đi tiểu.

Tôi đưa Mitaki-chan đến trước cửa nhà vệ sinh nữ. Xem ra nhỏ không thể tự đi vệ sinh một mình được. Nhưng một thằng con trai như tôi mà đi cùng vào nhà vệ sinh nữ thì không ổn chút nào. Tôi thử nhờ một bạn nữ cùng khối đang đi ngang qua, nhưng:

“Tuyệt đối không!”

Bạn ấy từ chối thẳng thừng. Đành vậy, tôi đành dẫn nhỏ vào nhà vệ sinh nam.

Trong buồng vệ sinh, tôi cởi váy và quần lót của nhỏ ra rồi đặt nhỏ ngồi lên bệ xí bệt. Xem ra vẫn kịp lúc.

“Xoạt…”

May mắn là không bị són ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nếu ngày nào cũng thế này thì ngay cả tôi cũng sẽ phát nản mất. Lần này là đi nhẹ thì còn đỡ, chứ nếu là đi nặng thì tôi cũng chịu, chắc chắn sẽ phải nhờ đến giáo viên thôi.

Có lẽ Mido-san nói đúng, tôi nên dạy dỗ nhỏ cẩn thận hơn. Trong lúc nhỏ đang đi vệ sinh, tôi nói với nhỏ rằng khi nào buồn đi vệ sinh thì phải tự mình đi. Nói một lần chắc chưa có tác dụng ngay, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại vài lần, nhỏ nhất định sẽ học được thôi.

Rửa tay sạch sẽ xong, chúng tôi định ra khỏi nhà vệ sinh nam.

“…Ê Takashita, mày đang làm gì thế?”

Đúng lúc đó, tôi đụng mặt Yamamoto.

“Làm gì á? Thì Mitaki-chan bảo muốn đi vệ sinh. Mà tao thì không thể vào nhà vệ sinh nữ được.”

Nghe vậy, cậu ta có vẻ đăm chiêu. Cuối cùng, cậu ta mở miệng:

“Takashita này. Tao tự nhận mình là một người khá thoáng tính, nhưng những người xung quanh thì không nghĩ vậy đâu. Tao nói thật đấy, nếu từ bây giờ mày còn làm những chuyện như thế này nữa thì hãy đưa nhỏ đến nhà vệ sinh ở xa hơn ấy… cái nhà vệ sinh ở tầng bốn dành cho mấy phòng học bộ môn ấy.”

Nói xong, cậu ta đi vào trong.

Lúc đó tôi vẫn còn trẻ con nên không thể hiểu được rằng hầu hết học sinh đều không muốn dùng chung nhà vệ sinh sau khi Mitaki-chan đã dùng. Giờ nghĩ lại thì Yamamoto đúng là một người rất tốt.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, tiết năm là môn Ngữ văn.

Cô bạn ngồi cạnh tôi bên phải làm rơi cục tẩy, tôi nhặt lên định đưa cho bạn ấy, nhưng:

“…Cái đó tớ không cần nữa. Tặng cho Takashita-kun đấy.”

Bạn ấy nói vậy. Nhưng cục tẩy mùi dâu tây con gái hay dùng thế này thì không hợp với tôi chút nào.

Tôi định bụng sẽ đưa cho Mitaki-chan đang hí hoáy vẽ vời ở phía sau, nhưng rồi lại thôi.

Vì nếu đưa cục tẩy có mùi dâu tây, chắc chắn nhỏ sẽ ăn mất.

Rồi buổi sinh hoạt lớp cuối ngày cũng bắt đầu.

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc suôn sẻ, nhưng một bạn nữ lại lên tiếng:

“Hôm nay Takashita-kun đã nói những lời quá đáng với Mido-san và làm cậu ấy khóc. Cậu phải xin lỗi đi!”

Bạn ấy tố cáo tôi. Các bạn nữ khác cũng hùa vào bắt tôi xin lỗi. Chỉ có Mitaki-chan là không trách mắng gì tôi.

Đến nước này thì tôi đành chịu thua. Tôi đứng dậy và nói:

“Mido-san, tớ xin lỗi vì đã nói những lời quá đáng!”

Tôi cố tỏ ra thành khẩn. Mido-san đáp, giọng yếu ớt:

“…Không sao đâu. Thật ra, tớ biết mình cũng có lỗi mà.”

Rồi tôi lại cùng Mitaki-chan tan học, đưa nhỏ về nhà như hôm qua.

“Tại sao lại xin lỗi ạ?”

Mitaki-chan nhìn tôi vẻ khó hiểu. Ý nhỏ là tại sao tôi lại phải xin lỗi.

“Vì tớ đã nói những lời quá đáng với Mido-san và làm cậu ấy khóc mà.”

“…Ghét người đó lắm!”

‘Ghét người đó lắm’ – nhỏ nói rồi đột nhiên giận dỗi. Tình cờ là hôm qua nhỏ cũng nổi quạu ở gần đây.

Và rồi tôi lại bị nhỏ trèo lên người, y như hôm qua. Quả thật tôi là một kẻ không hề biết rút kinh nghiệm.

“Người đó bỏ rơi tôi ngay!”

Ý nhỏ là ‘Người đó đã bỏ rơi mình ngay tắp lự!’, phải không nhỉ?

Nhỏ vừa nói vừa khóc. Nước dãi từ miệng nhỏ chảy xuống, rỏ cả vào miệng tôi.

Lúc đó tôi không hề thấy ghê tởm hay khó chịu gì cả, đúng là một vị thánh, hoặc không thì cũng là một tên biến thái.

Cuối cùng cũng dỗ được nhỏ về đến nhà, tôi cũng trở về nhà mình.

Tôi kể với mẹ chuyện hôm nay, rằng thái độ của các bạn cùng lớp có vẻ kỳ lạ, và mẹ nói:

“…Nếu con cứ thân thiết với Mitaki-chan thì sẽ mất hết bạn bè đấy. Con vẫn muốn thế sao?”