Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 419

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 303

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 5

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 29

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 6

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 4

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 1: Trở thành người phụ trách của Mitaki-chan

Lời tựa của tác giả:

Câu chuyện này xoay quanh việc nhân vật chính trở thành người phụ trách Mitaki-chan.

Tác phẩm không hề có ý định phân biệt đối xử với người khuyết tật trí tuệ.

Ngoài ra, dù có lồng ghép những trải nghiệm thực tế của bản thân, tác giả và nhân vật “tôi” trong câu chuyện này là hai cá thể riêng biệt. Đây không phải là một tác phẩm phi hư cấu.

---------------------

Chẳng hiểu sao, từ bé tôi đã luôn bị thu hút bởi những cô gái cô độc.

Những cô bé lẻ loi, những cô bé bị bắt nạt, tôi thường bất giác chìa tay giúp đỡ họ.

Lý do thì tôi không rõ. Phải chăng đó là ham muốn chiếm hữu, muốn họ phải dựa dẫm vào mình vì nỗi cô đơn của họ?

Hay tôi đang ảo tưởng mình là một vị cứu tinh?

Dẫu có bị người đời gán cho cái mác đạo đức giả, tôi vẫn tự nhủ rằng việc mình làm là đúng đắn, và cứ thế mà sống.

Đây là câu chuyện thời tiểu học của tôi, một đứa trẻ như thế.

Tên tôi là Takashita Naka, một cậu nhóc vừa chân ướt chân ráo lên lớp năm.

--------------

Khi lên lớp năm, lớp tôi được chia lại, và cả lớp có một buổi tự giới thiệu.

“Tớ là Takashita Naka. Mong các cậu giúp đỡ.”

Trong lúc mọi người, kể cả tôi, đang giới thiệu qua loa về mình, cô bạn ngồi sau lưng tôi bỗng lên tiếng:

“A… Taniguchi… Mitaki… ư… mong… được… giúp… đỡ… ạ!”

Nhỏ thốt ra những lời rời rạc, chẳng thành câu. Tôi nhìn nhỏ, tự hỏi có phải nhỏ gặp khó khăn khi nói không, thì thấy mắt nhỏ nhìn vô định, miệng hơi hé mở. Thật tình, dáng vẻ đó trông có chút kỳ lạ.

Một cậu bạn ngồi cạnh buông lời mỉa mai: “Chà, lại cùng lớp với con nhỏ này à…”

Nhỏ là người mà người ta thường gọi là trẻ khuyết tật trí tuệ.

Thi thoảng, vẫn có những bậc cha mẹ muốn cho con mình vào trường bình thường thay vì trường chuyên biệt.

-----------------

“Vậy thì, chúng ta hãy quyết định người phụ trách Mitaki-chan nhé.”

Sau phần tự giới thiệu, trong buổi sinh hoạt lớp để bầu ban cán sự, lớp trưởng nói với giọng có vẻ phiền phức.

Người phụ trách Mitaki-chan, nói thẳng ra, chính là “vật tế thần”.

Đó là người sẽ chăm sóc cô bạn nói năng lắp bắp, người mà ngay cả việc đi học hay về nhà cũng khó tự lo liệu, chứ chưa nói đến các hoạt động ở trường.

“Tớ sẽ làm.”

Tôi đã ứng cử. Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh. Nhưng tôi không hề có ý định ghi điểm với mọi người.

Chính tôi cũng chẳng rõ lý do. Có lẽ tôi thấy nhỏ trông non nớt hơn những bạn khác, à không, nhỏ non nớt thật, nên thấy nhỏ đáng yêu. Cũng có lẽ tôi thoáng chút tư lợi rằng vị trí người chăm sóc này quả là một “món hời”. Hoặc đơn giản là vì mẹ từng dạy hãy chủ động làm những việc người khác không thích, nên tôi chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

Tóm lại, tôi đã trở thành người phụ trách Mitaki-chan.

-----------------

“Mitaki-chan, vậy từ giờ mong được cậu giúp đỡ nhé.”

“Ư… A…?”

Theo như nhiệm vụ được phân công, ngay hôm đó tôi bắt đầu cùng nhỏ về nhà.

Nhà chúng tôi cũng gần nhau nên chẳng có gì phiền hà. Việc đi về cùng một cô gái thường sẽ bị mọi người trêu chọc, nhưng trường hợp của Mitaki-chan thì không. Mọi người đều thấy nhỏ đáng sợ.

Tôi là kẻ bất thường, hay tất cả bọn họ mới là những người bất thường? Hồi đó, tôi nghĩ mọi người thật kỳ quặc, nhưng giờ ngẫm lại, tôi mới hiểu mình đã bất thường đến nhường nào. Có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp những người khuyết tật trí tuệ.

-------------

“…Hoa!”

“Ừ nhỉ, hoa đấy.”

Mắt nhỏ sáng lên, nhìn chăm chú vào những bông hoa dại nở ven bờ đê trên đường về. Là con trai nên tôi không rành về hoa, nhưng nếu nhớ không lầm thì đây là loại hoa có thể hút được mật. Tôi đang nghĩ một cô gái hút mật hoa trông thật dễ thương làm sao, thì nhỏ,

“Ựm… ọe—”

Nhỏ không chỉ hút mật, mà bứt phăng cả bông hoa, nhét vào miệng. Rồi nhổ ra ngay.

Đến cả phần rễ còn lấm lem đất mà nhỏ cũng định cho vào miệng, bảo sao không nhổ ra ngay.

“Này này, bẩn lắm đó.”

“Oéeeeeeee!”

Tôi nhẹ nhàng nhắc, nhưng nhỏ lại hét lớn rồi vung tay loạn xạ.

Tôi vốn nghĩ cú đấm của con gái thì nhằm nhò gì, nào ngờ sức tay nhỏ lại mạnh đến không tưởng.

Mãi sau này tôi mới biết, người khuyết tật trí tuệ dường như luôn sở hữu một sức mạnh tiềm ẩn, tựa như khi con người rơi vào tình thế “nước sôi lửa bỏng”, cứ như thể mọi giới hạn trong cơ thể họ đều được gỡ bỏ. Dáng vẻ là một cô gái mảnh mai, nhưng sức lực có lẽ còn hơn cả cậu con trai to khỏe nhất lớp.

Hơn nữa, sự đáng sợ của nhỏ không chỉ nằm ở sức mạnh, mà còn ở chỗ không ai biết nhỏ sẽ làm gì tiếp theo.

Nhỏ tông sầm vào tôi, khiến tôi ngã sõng soài. Rồi nhỏ cứ thế đè lên người tôi.

Bị một cô gái đè lên người, giờ ngẫm lại thì kể cũng là một tình huống “béo bở”, nhưng hồi ấy, tôi chỉ cảm thấy toàn là nỗi khiếp sợ.

“Ư—!”

Rồi nhỏ cắn vào cánh tay phải của tôi. Bị một cô gái cắn, giờ ngẫm lại thì cũng là một tình huống “béo bở” đấy chứ, nhưng lúc đó, tôi chỉ thấy sợ hãi tột cùng.

“Đau! Đau quá Mitaki-chan! Tớ không có ngon đâu!”

Tôi cố gỡ nhỏ ra nhưng không sao gỡ nổi. Cuối cùng, tôi bị nhỏ “hành hung” như vậy trong vài phút.

-------------

“Bai, bai—!”

“Vậy nhé Mitaki-chan, mai gặp lại.”

Dù mình mẩy ê ẩm, tôi vẫn cố gắng đưa nhỏ về đến tận cổng nhà.

Thôi thì, chỉ cần nhận được lời chào “bai bai” từ nhỏ cũng coi như được an ủi phần nào.

Có lẽ nhỏ chẳng nhớ nổi tên tôi đâu.

Nhỏ đẩy tung cánh cửa, vừa líu lo “Con về rồi ạ!”, thì một người phụ nữ bước ra. Hẳn là mẹ của nhỏ.

“Chào mừng con về, Mitaki-chan! Ở trường có vui không con? Ôi chao, cháu là…?”

Mẹ nhỏ ôm chầm lấy con gái, rồi quay sang hỏi tôi.

“Cháu chào bác ạ. Cháu là Takashita Naka. Cháu là người phụ tr… à không, là bạn của Mitaki-chan ạ.”

Việc tôi theo bản năng nói mình là bạn chứ không phải “người phụ trách Mitaki-chan”, liệu có phải là do tôi lanh trí không?

Giờ nghĩ lại, quyết định đó có lẽ không sai. Cha mẹ nào cũng muốn con mình được đối xử như bao đứa trẻ bình thường khác, có lẽ vì thế họ mới cho con vào lớp thường. Với những bậc cha mẹ như vậy, không nên dùng những từ ngữ như “người phụ trách Mitaki-chan”, ngầm ám chỉ một sự đối xử đặc biệt.

“Ôi chao ôi chao! Mitaki-chan nhà ta mới đó đã có bạn rồi cơ đấy! Mừng cho con quá, Mitaki-chan ơi!”

“Ư… Vui ạ!”

Có lẽ tôi không nên đứng nhìn mãi cảnh ôm ấp đầy cảm động của hai mẹ con họ.

Tôi nói với bác ấy rằng sáng mai sẽ đến đón Mitaki-chan, rồi cáo từ ra về.

Từ nhà nhỏ đi bộ khoảng ba phút là đến nhà tôi.

-----------

“Con về rồi.”

“Ô, Ataru về rồi đấy à. Lớp mới của con thế nào?”

Tôi về đến nhà, mẹ cũng ra đón, giống như mẹ của Mitaki-chan vậy.

Tôi kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay. Mẹ tôi rất thích nghe con cái kể chuyện ở trường mỗi ngày. Tôi kể về lớp mới có một cô bạn hơi kỳ lạ tên Mitaki-chan, và chuyện tôi trở thành người phụ trách nhỏ.

Tôi đã nghĩ mẹ sẽ khen tôi vì đã chủ động làm một việc mà người khác né tránh, nhưng không phải vậy.

Sắc mặt mẹ tôi tối sầm lại.

“Ataru, con đừng dính dáng gì đến con bé đó nữa.”

Gương mặt vốn luôn dịu dàng của mẹ tôi bỗng chốc đanh lại, trông thật đáng sợ.

“Nhưng mà… phải có ai đó làm chứ ạ. Nhà mình cũng gần nhà nhỏ nữa.”

“Dù vậy cũng không cần con phải làm. Bảo đứa khác thay đi.”

Người mẹ vốn luôn dạy tôi phải chủ động làm những việc người khác ngại ngần (tất nhiên là những việc tốt), cớ sao giờ đây lại nói những lời như vậy để ngăn tôi tiếp xúc với cô bé? Một đứa trẻ như tôi làm sao hiểu nổi.

Có lẽ tôi đang bắt đầu bước vào tuổi nổi loạn.

“Con không chịu! Tại sao con lại không được chơi thân với nhỏ chứ?”

Tôi trừng mắt nhìn mẹ. Hình ảnh người mẹ đang chối bỏ cô bé ấy, trong mắt tôi khi đó, chẳng khác nào một con quái vật gớm ghiếc.

“…Rồi con sẽ hiểu thôi.”

Không biết là mẹ không thể nói cho tôi một lý do thỏa đáng, hay đã bỏ cuộc vì nghĩ nói cũng vô ích, mẹ tôi với vẻ mặt nặng trĩu im lặng chuẩn bị bữa tối.