“Diana!”
Khi Nolan đột ngột tỉnh giấc, điều đầu tiên cậu ngửi thấy là mùi thảo dược nồng nặc. Ngước mắt lên, cậu thấy Clytia đang ngồi cạnh giường, mái tóc dài màu xám bạc buông xõa, chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, lặng lẽ dùng kẹp lò than khuấy đống than hồng.
Trên than hồng trong lò sưởi, nồi đất đang sôi sùng sục, phát ra từng tiếng “đục đục”. Nolan hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
“Đây… là đâu?”
Thiếu niên cảm thấy như sống lại sau một thời gian dài, cậu hé môi rồi hỏi, liền thấy Clytia chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên khỏi nồi thuốc:
“Đây là phía sau cửa hàng của ông Layak.”
“Đúng… chính là ở đây.” Nolan nghĩ thầm, ánh mắt chậm rãi lướt qua những vật trưng bày trong căn phòng này. Cậu thấy một bức tường chất đầy sách và các loại cuộn giấy, từ sàn nhà mọc lên, leo dọc theo tường, chất cao đến tận trần nhà.
Căn phòng rõ ràng không lớn, nhưng lại như thể bị phù phép mở rộng không gian, còn có đủ loại vật linh tinh kỳ lạ, xếp chồng chất trên kệ — những bộ xương mẫu của loài động vật nhỏ không rõ tên, một quả cầu pha lê nứt nẻ, những mũi giáo gãy được trưng bày trên giá đỡ.
Trong không gian nửa thư phòng nửa kho chứa đồ, một chiếc giường nhỏ nép mình chật chội trong góc.
Đúng rồi, cậu nhớ ra rồi. Lúc đó cậu nghe nói bên ngoài đã trôi qua sáu ngày, sau đó máu nóng dồn lên đầu, chỉ nóng lòng muốn biết tung tích của Diana.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nolan đã cảm thấy thái dương đau nhói, trước mắt tối sầm lại như thiếu máu —
“Thuốc còn một lúc nữa mới sắc xong.” Thiếu nữ liếc nhìn Nolan, sau đó lại cúi đầu, chuyên tâm đối phó với nồi thuốc trước mặt. Nolan im lặng nhìn Clytia, rồi chậm rãi mở lời:
“Anh… đã ngủ bao lâu rồi?”
“…”
“Nói cho anh biết đi, Tia.”
Clytia vén những sợi tóc rủ xuống trước mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng của Nolan:
“Ba ngày rồi.”
“Lại… lại ba ngày nữa?” Nolan hé môi, sau đó cúi đầu xuống, “Vậy — Diana có tin tức gì không?”
“Em ấy không có ở nhà, nhưng khi em đến xem thì cửa vẫn khóa cẩn thận.”
Nolan nuốt một ngụm nước bọt, vừa định nói gì đó, lại nghe Clytia tiếp lời:
“Em cũng đã lén lút đến làng xem rồi, cái lán gỗ nhỏ đó hình như đã bị đập nát, Diana cũng không có ở đó.”
“Anh hiểu rồi…” Nolan gật đầu, sau đó cố gắng đứng dậy. Vừa cử động, cậu đã thấy cả cơ bắp lẫn xương cốt đều đau nhói như bị kim châm. Cậu cúi xuống kiểm tra, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều được băng bó bằng những lớp gạc dày.
“Ông Layak dặn anh phải tịnh dưỡng.” Clytia tiếp lời, “Ngài ấy nói tình trạng sức khỏe của anh rất tệ, nếu không sẽ bị liệt đấy—”
“Anh… nhưng… còn Diana…” Nolan nghiến răng, vặn vẹo cơ thể. Dáng vẻ không chịu bỏ cuộc đó, cứ như thể dù chỉ là vặn vẹo như một con giun, cậu cũng phải đi tìm Diana cho bằng được.
“Đừng như vậy!”
“Em ấy là em gái của anh!”
“Em xin anh—”
Nolan nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, Clytia ném kẹp lò than sang một bên, sau đó tiến lại gần, ôm lấy cơ thể đang vùng vẫy của Nolan—
“Ông Layak đã nói không được để anh cử động lung tung.”
Clytia thì thầm bên tai thiếu niên, như đang thủ thỉ.
Dựa vào vòng tay ấm áp của cô gái, Nolan bỗng nhiên mơ màng. Từ khi nào mà cậu dần quen thuộc với cảm giác của vòng tay này? Hình như cũng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này thôi thì phải? Đã trải qua quá nhiều chuyện, để rồi thiếu niên nhận ra, khi ở cùng với Clytia, cậu luôn nhận được một sức mạnh nào đó khiến bản thân an tâm—
“Xin lỗi, xin lỗi, nhưng anh không thể bỏ mặc Diana… Em ấy là em gái của anh! Em hiểu mà phải không!”
“Ít nhất… hãy uống thuốc hôm nay đi đã.”
Dường như nhận ra quyết tâm của thiếu niên, Clytia cuối cùng cũng nói như thỏa hiệp, sau đó nhẹ nhàng buông Nolan ra, đi về phía nồi thuốc. Cô bé cầm chiếc muỗng lưới bọc vải lọc, cẩn thận và thành thạo lọc hết bã thuốc, múc một bát thuốc thảo dược màu nâu sẫm vào bát sứ, sau đó lại đi đến bên giường.
“Ông Ladak đã dặn mỗi ngày đều phải uống.”
“Đây là…”
“Thảo dược do ông Layak pha chế.”
Nolan nhìn bát thuốc, lộ vẻ do dự. Clytia không nói hai lời, dùng thìa múc một muỗng, thổi thổi rồi đưa đến bên môi thiếu niên—
“Thôi— được rồi, anh hiểu rồi.” Nolan nhìn thấy thuốc đã đưa đến miệng, dù động tác của Clytia nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự cứng rắn không thể từ chối, đành phải hé môi.
“Ư!!!” Thuốc đắng chảy vào cổ họng, khiến sắc mặt Nolan không khỏi méo mó. Cậu nhắm chặt miệng, để thuốc không bị mình phun ra.
“Đắng quá.”
“Đúng vậy, rất đắng.” Clytia dùng thìa khuấy khuấy thuốc, rồi lại đưa thêm một muỗng nữa.
“Tia đã nếm thử chưa?” Nolan trong lòng phiền muộn, đành tìm chuyện để nói.
“Em đã nói rồi, mấy ngày này anh đều phải uống —” Clytia chỉ cúi mắt, nhìn bát thuốc đang hơi lay động.
“Khoan đã, ý em là… vậy lúc anh bất tỉnh, làm sao mà—” Nolan như nghĩ ra điều gì đó, không màng đến việc uống thuốc trước mắt, chỉ vội vàng hỏi.
“Hả?” Clytia nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Nolan hoảng loạn khó hiểu:
“Ở chỗ ngài Layak, có dụng cụ cho uống thuốc.”
“Dụng cụ cho uống thuốc… ồ…” Nolan chưa từng thấy cái gọi là dụng cụ cho uống thuốc đó trông như thế nào, nhưng nghe vậy chỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại như chột dạ mà cúi đầu xuống, ngoan ngoãn uống thuốc.
“Ảnh hưởng xấu đến thanh niên quả thực không thể lường trước được—” Tôi vốn đang chìm đắm trong tâm trí, nghiên cứu trạng thái lúc này của Hạt Giống Tà Thần. Thứ đó sau khi tiêu hóa xong sự gia trì của lễ hiến tế, dường như đã có một số thay đổi kỳ lạ.
Tuy nhiên, động tĩnh Nolan tỉnh dậy bên ngoài không khỏi thu hút sự chú ý của tôi. Tuy Clytia không hiểu nguyên nhân cho sự ngượng ngùng của thiếu niên, nhưng làm sao tôi có thể không hiểu được trí tưởng tượng phong phú của một cậu bé ở độ tuổi này.
“Vì… ngài Layak bảo em sắc thuốc.” Clytia chậm rãi nói, “Ban đầu em không nắm rõ lửa, ngài Layak nói phải tự mình nếm thử, nên em biết thuốc đắng thế nào.”
“Ừ ừ, ngài Layak, quả thật rất có kiến thức —”
“Layak…” Tôi lơ đãng nghĩ, đúng vậy, ông lão đó trong nguyên tác là sư phụ khai sáng ma pháp cho Nolan. Trong nguyên tác, trình độ ma pháp của Nolan khá lệch lạc, tuy có kỹ năng phù phép tinh xảo nhưng ở ma pháp thông thường lại không được như ý.
Dù sao thì thiên phú ma pháp thông thường của Nolan ban đầu cũng chỉ ở mức miễn cưỡng học được các trò ảo thuật. Nhờ có Layak, một bậc thầy phù phép ẩn mình trong khu chợ búa, Nolan mới có thể phát triển thiên phú phù phép độc đáo của riêng mình.
Giữa Clytia và Nolan đã không còn lời thừa thãi nào. Bát thuốc chẳng mấy chốc đã cạn. Clytia đứng dậy, định đi dọn dẹp thì nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc”.
“Khụ khụ —”
Vẫn là hai tiếng ho có đờm làm mở đầu, sau đó thấy ông lão tóc bạc đẩy cửa bước vào:
“Ồ! Nhóc tỉnh rồi à?”
“Ông Layak…” Nolan hé môi, thấy ông lão cầm một phong thư trong tay bước vào.
“Vậy thì tốt quá, đây có một lá thư vừa đến, nói là gửi cho nhóc.”
“Thư? Ai lại gửi thư cho cháu.” Nolan nhíu mày, liền thấy ông lão đưa phong thư trong tay cho cậu, trên đó được in một con dấu sáp khá trang trọng.
“Là cô bé này để lại địa chỉ phải không? Mấy ngày nay, ban ngày con bé chăm sóc nhóc, ban đêm thì chạy ra ngoài, khắp nơi dò hỏi tung tích em gái của nhóc, chẳng thấy nó ngủ một giấc trọn vẹn nào.” Layak khoanh tay, cười hai tiếng, “Nghe nó kể, hình như cũng không phải người thân gì của nhóc, không hiểu sao lại tận tâm như vậy?”
Nolan nghe vậy thì miễn cưỡng nâng tay, nhận lấy phong thư ông lão đưa cho, nhưng không mở ra ngay, chỉ đặt bên gối. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Clytia, liền thấy thiếu nữ không có ý định tham gia vào cuộc đối thoại, chỉ im lặng dọn dẹp nồi thuốc. Cậu nhất thời không nói nên lời, cổ họng ấp úng một lúc, sau đó mở lời:
“Tia…”
“Hả?”
Clytia quay đầu lại, nhìn thiếu niên, không khí bỗng trở nên đặc quánh, chặn lại lời nói của thiếu niên. Mãi lâu sau, cậu mới mở lời:
“Anh không biết đọc hết chữ, lá thư này… đến được đây là nhờ em phải không? Em có thể giúp anh đọc không?”
Clytia vốn đang ngồi xổm trước lò sưởi bận rộn, nghe vậy liền đứng dậy, ánh mắt phản chiếu ánh lửa lập lòe bốc lên từ lò sưởi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đồng ý.
“Khoan đã, nếu là thư riêng, có lão già này cần tránh mặt không?” Lại nghe Layak đột nhiên chen vào.
“Nếu ngài muốn…”
Layak nghe vậy cũng thuận theo, chỉ là trước khi ra khỏi cửa bỗng quay đầu dặn dò:
“Đợi hai đứa xem xong thư, ta cũng có vài lời cần nói riêng với nhóc.”
“Dạ vâng, đã làm phiền ngài rồi.” Nolan hiểu rằng việc ông lão hiện tại thu nhận mình, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ. Thiếu niên gật đầu, Layak thấy vậy cũng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Clytia liền cầm lấy lá thư. Tôi cảm thấy phong thư này nặng trĩu, dường như không chỉ có mỗi lá thư bên trong.
“Em mở nó ra nhé.” Clytia nhìn Nolan, sau đó nhấn mạnh.
“Được…” Như thể việc mở thư đơn giản này đã biến thành một nghi lễ quan trọng nào đó, Nolan lộ vẻ căng thẳng, liền chú ý nhìn Clytia kéo con dấu sáp, chậm rãi xé ra.
Và rôi cả hai trông thấy những thứ tròn xoe, lấp lánh lăn ra từ bên trong. Vì rơi xuống giường trải đệm bông, nên chỉ phát ra tiếng động trầm đục.
“Là tiền vàng—” Chỉ nghe Nolan lẩm bẩm, không nhiều không ít, rõ ràng là sáu đồng.
Clytia không hiểu tình hình, chỉ thấy sắc mặt Nolan trở nên cực kỳ tệ. Chỉ nghe thiếu niên tự lẩm bẩm:
“Thanh kiếm của ông nội— bán đi đổi lấy bảy đồng vàng, khi đến Romeron đã đổi một đồng, số còn lại giao cho Diana giữ— vì đó là học phí của em ấy, học phí là bốn đồng vàng.”
“Vậy thì— thư đâu? Lá thư là ai viết?”
Thiếu niên giật mình, như không màng đến vết thương trên cơ thể mà đột ngột quay người, ánh mắt rực lửa nhìn về phía cô gái tóc xám đang cầm lá thư, im lặng đọc nó.