Ross – và Darell? Hai người này sao lại đụng mặt nhau?
Hồi tưởng lại cảnh tượng lộn xộn trong phòng, tôi liền suy đoán ra tình huống có thể xảy ra – Ross và Darell tình cờ va phải nhau trong căn nhà này, sau đó có người đã phá vỡ cửa kính trốn ra ngoài –
Tôi không hiểu nguyên do, nhưng không nghi ngờ gì nữa, hai người này trong mắt Clytia đều không phải là những kẻ thân thiện. Những việc Ross đã làm không cần phải nói nhiều nữa, nhưng tình huống của Darell thì quả thật có chút oan uổng, nếu cô ấy có thể gặp Clytia trong một môi trường bình thường hơn một chút, có lẽ chuyện cũng không đến mức này.
Clytia ẩn mình sau cửa sổ, lén lút quan sát động tĩnh của hai người, chỉ thấy chiến binh bán tinh linh trừng mắt nhìn hắc phù thủy ẩn trong bóng tối, tình thế hai bên vô cùng căng thẳng. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trước đó Darell đã bị thuộc hạ của Ross ám toán, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng –
“Đồ đàn bà điên…” Ross lẩm bẩm mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn truyền ra từ dưới chiếc mũ trùm đầu đen kịt của hắn, “Một lời không hợp là động thủ…”
“Ngươi lén lút ở đây làm gì!”
Darell không có binh khí, chỉ cầm ngược một con dao nhỏ sáng loáng, lưng cong gập chặt như một dây cung sắp bắn, còn hắc phù thủy thì sao? Hắn chỉ bày ra một thái độ không muốn chiến đấu, lơ đãng nhìn quanh, như đang tìm đường thoát thân.
“Chậc… lại đúng lúc này.”
Ross lùi lại vài bước, Darell lập tức cảnh giác áp sát:
“Không nói rõ ràng thì đừng hòng chạy!”
“He he, ngươi thật sự định đánh nhau ở đây sao?”
Ross nói với giọng điệu mật mờ, Darell không biết hắn đang giở trò gì, cũng không dám hành động khinh suất:
“Sao, ngươi sợ rồi à?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi thật ngu xuẩn.”
Ta không khỏi nghi hoặc, Ross lúc này trông có vẻ rất kiêng kỵ việc động thủ – không đúng, nếu nói thật, thì không chỉ là lúc này, nếu hắn đã sớm nắm được tung tích của Clytia, vậy tại sao lại phải đợi đến khi cô bé ra ngoài thành mới chịu ra tay?
Tuy nhiên, chưa kịp nghĩ rõ vấn đề này, tôi đã thấy Darell cuối cùng cũng không kìm được, bắt đầu thăm dò phát động tấn công.
Chiếc áo choàng của hắc phù thủy bay phấp phới, dường như muốn lùi lại, nhưng ở khoảng cách gần như thế này, Darell với tư cách là một chiến binh không nghi ngờ gì nữa đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tôi thấy Ross liên tục giơ tay, có lẽ muốn thi triển ma pháp gì đó, nhưng mỗi khi lưỡi dao của Darell lướt qua, hắn chỉ có thể lúng túng né tránh.
Thật kỳ lạ– tôi thầm nghĩ, chiến thuật thông thường của Ross là dùng cơ thể mình làm mồi nhử, dụ đối thủ sơ hở mà lộ ra sơ hở, tại sao con dao nhỏ của Darell lại khiến hắn kiêng kỵ đến vậy?
“Quả nhiên…”
Tôi nghe thấy Darell cười lạnh một tiếng, nói, “Thằng khốn, nhìn cái bộ dạng co rúm của ngươi, chắc là bị thương rồi nhỉ?”
“Chậc!”
Ross nghe vậy, không đáp lời, chỉ lộ ra một tia bực bội trên nét mặt.
Cuộc đối thoại của hai người truyền đến tai, tôi nghe vậy nhất thời ngây người, đối với một hắc phù thủy như Ross, e rằng toàn thân đã bị tà hóa cao độ, liệu những tổn thương thể xác đơn giản có thể khiến hắn phải kiêng dè đến mức này không?
Hay là... lẽ nào nguồn sức mạnh của hắn – Hạt Giống Tà Thần kia, đã chịu một tổn thương khó lành trong chốc lát?
Nếu đúng là như vậy – vậy thì ai đã làm điều này?
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, tình hình hiện tại là chiến binh bán tinh linh chiếm ưu thế, tôi không chớp mắt theo dõi cục diện, Darell tuy chỉ có một con dao nhỏ, nhưng mỗi đòn xuất ra đều vô cùng kín kẽ, chỉ vài chiêu qua lại, Ross đã trúng mấy nhát dao, bước chân cũng trở nên lộn xộn.
Tôi nghĩ một pháp sư bình thường, ở khoảng cách này mà không dùng ma pháp, e rằng sẽ bị chiến binh hạ gục ngay lập tức, tuy nhiên cơ thể của Ross đã được cải tạo và dị hóa bởi hắc ma pháp, do đó không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Ngay khi Darell càng đánh càng hăng, gần như đã tạo thành thế áp đảo, tên hắc phù thủy lại đột ngột xoay người, chiếc áo choàng đen tung bay theo động tác, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thở dốc, nhân cơ hội ném ra một vật.
Darell nhìn rõ đường đi của thứ ấy, thân hình lách xang một bên, tránh được vật ném tới của Ross, tôi nhìn rõ thứ tên hắc phù thủy ném ra là một mảnh sắt nhỏ khắc phù văn –
Là phù chú ma pháp! Tương đương với cuộn phép thuật đơn giản hóa, có thể nhanh chóng sử dụng những trò ma pháp đơn giản. Chỉ thấy tên hắc phù thủy liền lẩm bẩm, niệm ra một câu chú ngữ.
Darell đương nhiên nhận ra thứ phù chú này, cô ước lượng phạm vi ma pháp có thể có xảy ra, nhảy một bước lớn về phía trước cố gắng kéo giãn khoảng cách, nhưng lại thấy phù chú rơi xuống đất, phát ra một chút ánh sáng u ám, sau đó bốc lên khói đen kịt.
Đấy không phải là ma pháp cao siêu gì, chỉ là một trò khói mù đơn giản mà thôi, tuy nhiên hắc phù thủy lại nhân cơ hội ẩn mình vào bóng tối, sau đó một luồng dao động ma lực mạnh mẽ hơn truyền ra từ trong làn khói đó.
Tôi hiểu ý đồ của Ross, hắn muốn nhân cơ hội này, sử dụng ma pháp!
“Sao có thể để ngươi toại nguyện?” Darell cười lạnh một tiếng, đôi tai tinh linh hơi dài của cô linh hoạt động đậy, phân biệt ra những âm thanh nhỏ nhặt, liền vung tròn cánh tay, mạnh mẽ ném con dao găm ra.
Trúng rồi sao? Vị trí của Clytia cũng không nhìn thấy tình hình sau làn khói đen, nhưng tôi nghi ngờ rằng con dao găm đó dù có đâm xuyên hắc phù thủy, thì chắc cũng chẳng có tác dụng gì.
Chỉ thấy lưỡi dao ngắn lóe sáng xuyên qua làn khói đen, tiếp đó truyền đến tiếng hừ của Ross, và rồi mấy xúc tu to lớn từ trong làn khói đen nghênh đón ra.
Lại là chiêu mà Ross thường dùng, hình thức biểu hiện của hắc ma pháp là muôn hình vạn trạng, tôi không hiểu tại sao hắn ta luôn cố chấp với loại xúc tu ghê tởm này, hay đấy là sở thích cá nhân kỳ lạ nào đó?
Nhưng tóm lại, sau một hồi sóng gió, lúc này hắn đã thi triển được chiêu này. Những xúc tu đen kịt mang theo hoa văn yêu mị, mọc hoang dại như thực vật, ban đầu chỉ to bằng cổ tay, trong chốc lát đã có chu vi mấy thước, chúng vung vẩy phần phật, gần như có thể bao phủ phạm vi gần mười trượng.
“Chậc!” Sắc mặt Darell ngưng trệ trong chốc lát, cô thấy những xúc tu điên cuồng vung vẩy lên xuống, thân hình cô né tránh trái phải trong đó, muốn áp sát vị trí làn khói đen, nhưng lúc này tay không tấc sắt, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh đòn tấn công.
Rầm!
Chiến trường của hai người không quá xa đường phố, thậm chí có thể nói là nằm giữa khu chợ sầm uất, những xúc tu mà Ross triệu hồi có khí thế hùng vĩ, khi đập xuống đất liền phát ra âm thanh lớn như sấm đánh.
Ở các khu vực thượng và hạ thành Romeron, theo luật pháp nghiêm cấm các cuộc võ đấu trong lĩnh vực siêu phàm. Mặc dù theo cường độ kiểm tra thông thường, hoàn toàn không thể cấm tuyệt được những chuyện như vậy, càng không thể kiềm chế những kẻ ngông cuồng tự mãn về bản lĩnh của mình.
Tuy nhiên, nếu đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không lâu sau chắc chắn sẽ thu hút quân đội thành phố –
Rầm!
Lại một tiếng động kinh thiên nữa, xúc tu đập vào nền móng của ngôi nhà gỗ, chỉ một cú đó, tôi đã cảm thấy ngôi nhà bắt đầu lung lay, bụi bặm rơi xuống lả tả trong tiếng kẽo kẹt, cư dân đều bị đánh thức, tiếng la hét hỗn loạn phát ra khắp nơi.
Clytia, người vẫn luôn đứng yên quan sát, liền đứng dậy.
Cô bé rút song kiếm từ trong áo choàng ra, dựa vào cửa sổ vỡ, rồi lớn tiếng hô:
“Bắt lấy!”
Lời nói của cô bé xuyên qua mọi loại tiếng ồn ào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Darell. Chỉ thấy Clytia nắm lấy cơ hội, hai tay giơ lên, liền ném hai thanh trường kiếm vốn thuộc về chiến binh bán tinh linh lên cao–
“Được!”
Trong giọng điệu phấn khởi của Darell, gần như có thể nghe thấy một chút bất ngờ đặc biệt. Cô hóa thành một bóng đen nhanh như cắt, đạp lên một chiếc xúc tu, rồi mượn lực phản chấn đó mà nhảy lên, giơ tay lên đón lấy trường kiếm.
Cơ thể vẫn còn trên không, hai xúc tu phục sẵn hai bên, liền tấn công tới như rắn độc săn mồi, tuy nhiên lần này Darell không cần phải né tránh nữa, hai cánh tay cầm kiếm dang rộng như cánh chim, liền hóa thành một con chim bay xuyên rừng, mang theo tiếng xé gió mà chém tới.