Có lẽ chuyến hải trình này sẽ chẳng hiểm nguy như mình lo lắng ban đầu – khi đang tôi nghĩ thầm như vậy, thì chợt nghe tiếng ngáy như cưa gỗ vọng ra từ khoang thuyền của gã thương nhân béo phì cạnh bên. Âm thanh rợn người ấy cứ vẳng đến tai, như muốn át đi cả tiếng sóng đều đặn vỗ vào mạn thuyền.
Thật khó mà tưởng tượng nổi, rằng Clytia lại có thể ngủ say trong hoàn cảnh này. Nhận ra thiếu nữ đã chìm sâu vào giấc mộng, tôi không khỏi cười thầm.
Kể từ ngày lên thuyền đến nay, chúng tôi đã lênh đênh trên biển hơn bốn ngày trời, có thể nói hành trình này đã đi được hơn nửa chặng đường.
Mấy đêm trước, khi các hành khách trong khoang thuyền vẫn khá yên ổn, tôi cũng đã tìm cơ hội dùng “Mắt Trong Mắt” để kiểm tra từng người một. Ai nấy đều trông rất bình thường, không có vẻ gì là giả dạng. Ít nhất thì Ross cũng không ẩn mình ở khoang giữa.
Thế nhưng vào đúng đêm hôm nay, gã thương nhân ở khoang bên cạnh lại ngáy không ngừng, người hắn ta còn thoang thoảng mùi rượu nồng nặc, theo khe hở của ván gỗ mà len vào.
Tôi nghĩ đó là do buổi tiệc trên thuyền được tổ chức vào đêm trước. Tính ra thì đã đến Ngày Tiền Thánh. Theo phong tục của Đế quốc, Ngày Tiền Thánh được đặt ra mười lăm ngày trước Lễ Tế Thánh, như một khúc dạo đầu cho lễ hội.
Dù không có quy định nào về việc phải tổ chức yến tiệc, nhưng những gia đình khá giả cũng sẽ chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn hơn nhiều so với ngày thường.
Ngay cả khi đang lênh đênh trên biển, con người vẫn không thể thoát khỏi tục lệ.
Những vị khách quý ở khoang trên tất nhiên sẽ cùng thuyền trưởng dùng bữa tại sảnh chính trang hoàng lộng lẫy. Còn những hành khách bình thường ở khoang giữa cũng có thể rời khoang của mình, vừa vận động tay chân, vừa tham gia vào bữa tiệc ồn ào của các thủy thủ.
Tuy nhiên Clytia lại không mấy hứng thú với sự náo nhiệt này. Hơn nữa, với kiến thức của một tiểu thư công tước phương bắc, cái gọi là yến tiệc — thứ có thể khiến người thường vui quên trời đất — trong mắt cô cũng trở nên tầm thường.
Chỉ khi đứng trước sự nài nỉ của Nolan, Clytia mới chịu lên boong thuyền dạo một vòng. Chìm trong men rượu và tiếng hát thô mộc của những chàng trai của biển cả, cô lập tức chứng kiến những món ăn kỳ quái mà các thủy thủ dọn lên. Điều này khiến Clytia thà trốn trong khoang thuyền gặm lương khô, còn hơn là phải đối mặt với những “đặc sản” biển kỳ dị ấy.
“À… con bé ghét thịt rùa biển, rắn biển, và cả món bạch tuộc nướng nguyên con.” Tôi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
Đối với một đứa trẻ sinh ra ở cao nguyên phương bắc như Clytia, đây quả thực là những món ăn khó chấp nhận. Trái lại, Nolan lại tỏ ra rất dũng cảm, cậu nếm thử hết những hải sản mà các thủy thủ yêu thích, cùng đủ loại thịt ướp trông khá đáng ngờ. Chỉ mong là cậu ta không bị đau bụng—
Tiếng ngáy của gã khoang bên lúc cao lúc thấp, thân thuyền khẽ lắc lư hệt như một chiếc nôi. Tôi đắp chăn, nằm trên giường rơm, hé mắt nhìn qua một khe nhỏ, dưới ánh đèn dầu lờ mờ chao đảo, tôi thấy Nolan đang khoanh chân ngồi ở góc khoang, chăm chú đọc một cuộn giấy đã mở dở.
Đó dường như là bài tập mà Layak giao cho cậu — cậu ta luôn tranh thủ thời gian rảnh để đọc sách. Tôi không hỏi chi tiết về việc đó, nhưng chỉ cần nhìn Nolan thì có thể thấy cậu ta có vẻ rất hứng thú, tôi nghĩ hẳn là có niềm vui nào đó trong công việc này.
Tôi thầm tính toán thời gian, lúc này đã là nửa đêm về sáng. Vì trên thuyền có đủ loại người phức tạp, nên Nolan và Clytia đã hẹn nhau sẽ thay phiên thức đêm.
Tôi mở to hai mắt, nhìn sang thiếu niên bên cạnh.
“Sao thế, còn sớm mới đến lượt đổi ca mà?” Nolan ngẩng đầu, giọng khẽ như hơi thở.
“Ừm…” Tôi trở mình, xoay người đối diện với Nolan, rõ ràng nhìn thấy trong khóe mắt hơi sụp của cậu ta toát lên vẻ buồn ngủ.
“Cảm thấy thế nào?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Gì cơ… em nói về bữa tiệc à?” Nolan ngớ người ra một lúc rồi hỏi.
“Ừm… cũng gần như vậy.” Để giúp Nolan tỉnh táo hơn, tôi nói vu vơ như tìm chuyện.
“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi.” Nolan cười cười, “Ai bảo em không tham ma.”
Tôi bĩu môi… nói thật thì tôi cũng có chút hứng thú với bữa tiệc ấy, chỉ là Clytia không muốn ở đó thôi. Khi cô bé vội vã rời đi, tôi vẫn còn nghe thấy lão thủy thủ đang không ngừng kể về những truyền thuyết hải quái một cách rất nghiêm túc, tiếc là chỉ nghe được phần mở đầu.
“Nolan… dưới biển thật sự có hải quái sao?” Tôi bất chợt hỏi.
“Hm… nghe các thủy thủ nói, có một loại hải quái gọi là Phong Bạo Cự Yêu. Trông nó giống như bạch tuộc, nhưng thân hình lại to lớn như một hòn đảo. Khi tàu thuyền lạc lối giữa bão tố, nếu bất chợt nhìn thấy một hòn đảo nhỏ giữa biển khơi, họ sẽ vội vã cập bến để bổ sung vật tư.
Thế nhưng khi vừa đặt chân lên đảo, họ mới kinh hãi phát hiện hòn đảo ấy vươn ra những xúc tu khổng lồ, đập nát tàu thuyền trong nháy mắt. Lúc đó thì họ mới nhận ra, rằng hòn đảo ấy thực chất là phần lưng của Phong Bạo Cự Yêu.” Nolan suy nghĩ một lát rồi kể lại cho tôi.
“Nghe chẳng có gì sáng tạo.” Tôi lười biếng nói, co mình lại dưới tấm chăn. Loại hải quái này, chỉ nghe mô tả đã giống như truyền thuyết về Kraken ở kiếp trước. Các thủy thủ tình cờ nhìn thấy những sinh vật chân đầu khổng lồ như mực ống, sau đó tin đồn lan truyền, cuối cùng trở thành một câu chuyện cấm kỵ nào đó.
Nhưng đây là thế giới của kiếm và ma pháp, biết đâu cái gọi là Phong Bạo Cự Yêu cũng thật sự tồn tại?
“Vậy… còn Hải Mã Kỵ Sĩ thì sao?” Nolan đặt cuộn giấy trong tay xuống, hồi tưởng lại. “Nghe nói đó là một hồn ma sẽ xuất hiện trên biển vào ban đêm, mặc áo giáp rỉ sét, cưỡi một con hải mã khổng lồ. Đầu của hắn đã bị kẻ thù chặt đứt khi còn sống, vì vậy hắn chỉ có thể ôm đầu trong tay…”
“Đây chẳng phải là phiên bản cải biên của Kỵ Sĩ Không Đầu trên đất liền sao?” Tôi không kìm được bật cười, nhưng rồi lại vội vàng hạ thấp giọng, sợ làm phiền người khác.
“Ừ nhỉ… đúng là vậy thật?” Nolan thấy câu chuyện của mình không thuyết phục được tôi, bèn gãi đầu một cách ngượng ngùng, “Họ còn kể… có một thủy thủ đã từng dùng lưới bắt được một con cá —”
“Một con cá?” Tôi chen ngang vào, “Có gì lạ đâu?”
“Đó không phải là cá bình thường. Vảy của nó lấp lánh ánh lửa đỏ rực như ráng chiều phản chiếu trên mặt biển. Trong miệng nó thốt ra tiếng người, tự xưng là công chúa của đảo Breton. Rằng nàng ấy vốn là người kế vị của vương quốc. Sau khi quốc vương qua đời, mẹ kế độc ác muốn soán ngôi nên đã dùng lời nguyền biến nàng thành một con cá. Chỉ khi nhận được nụ hôn của người yêu chân chính, nàng mới có thể trở lại nguyên hình—”
“Thế là con cá đó thề rằng, ai có thể giúp cô ta trở lại hình dạng cũ, nàng sẽ kết hôn với người đó. Khi vạch trần âm mưu của mẹ kế và lên ngôi trở lại, nàng công chúa sẽ lấy cả vương quốc làm của hồi môn.”
“Hừ, lời hứa suông.” Tôi cười khẩy, thoải mái tựa đầu vào đống rơm. Tuy nhiên, so với những truyền thuyết hải quái trước đó, câu chuyện này lại giống với một câu chuyện cổ tích quen thuộc mà tôi từng nghe.
“Cơ mà, tuy cũng không phải là hoàn toàn không thể, cái cần cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà… rồi sao nữa?”
“Nhưng đó phải là nụ hôn của tình yêu chân thật mới được chứ?” Nolan cười cười, nói, “Rồi thì, vì không ai có thể yêu một con cá, nên lời nguyền trên người công chúa cũng không thể hóa giải — thậm chí không thể xác minh được lời nàng nói có thật hay không.
Có lẽ đó chỉ là một con cá biết nói tiếng người, thích lừa gạt người khác? Ai mà biết được. Sau khi các thủy thủ tranh cãi kịch liệt, họ liền phát hiện con cá đã lặng lẽ trốn về biển rồi. Vì vậy cũng có người nói đó thực ra là lời nói dối mà con cá bịa ra để cầu sinh.”
“Vậy còn anh thì sao? nếu Nolan bắt được con cá đó, anh có thử hôn nó không?” Tôi tùy tiện hỏi.
“Chuyện này…”
Không ngờ tôi chỉ là vô tình hỏi đùa một câu như vậy, nhưng lại khiến Nolan do dự.
“Sao thế?” Tôi hơi chống người dậy, hứng thú nhìn thiếu niên, “Chỉ là một con cá thôi mà, chắc chắn là tốt hơn nhiều so với ếch nhái gì đó nhỉ? Hơn nữa còn có thể biến thành công chúa. Đổi lại là em chắc chắn sẽ không chút do dự mà hôn một phát, dù sao cũng chẳng mất mát gì, vạn nhất thật sự có thể kết hôn với công chúa thì sao? Nửa đời còn lại chẳng phải sẽ ăn sung mặc sướng…”
“Tia… em nói gì thế? Em là con gái, đâu thể kết hôn với công chúa.” Chỉ nghe Nolan cười khổ.
“Em nói là giả sử… là giả sử thôi. Với lại lỡ cô công chúa đó không bận tâm giới tính thì sao? Ờ… hơi lạc đề rồi, vậy anh sẽ làm thế nào?” Vẻ ngập ngừng của Nolan lại khiến tôi nảy sinh hứng thú với suy nghĩ của cậu ta, thúc giục thiếu niên mở lời.
“Hm… khó nói lắm, nhưng chắc là không?” Nolan khẽ ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
“Tại sao, anh không có hứng thú với công chúa à?”
“Không phải là không có hứng thú, nhưng dù có người sẵn lòng hôn một con cá, thì cũng chỉ vì quyền lực và tài sản của công chúa mà thôi?” Tôi nhìn thấy trong mắt Nolan phản chiếu hai đốm sáng từ ánh đèn dầu, thiếu niên chậm rãi nói:
“Nàng vốn dĩ đã mất đi tất cả vì những thứ đó, giờ đây lại vì chuyện này mà bị vô số người âm mưu tính toán. Dù biết người ta không thể yêu một con cá, nhưng lại không thể không ôm ấp hy vọng hão huyền, cố gắng thử hết lần này đến lần khác để cứu vãn bản thân. Nghĩ đến đây… chẳng phải quá bi thảm sao?”
“Anh đúng là rất biết nghĩ cho người khác, nhưng không cần phải quá nghiêm túc, chỉ là chuyện cổ tích thôi mà—” Tôi thấy cảm xúc của Nolan có vẻ hơi kích động, vừa định mở lời khuyên giải, thì chợt nghe một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên cạnh:
“Chuyện này chưa chắc đã là cổ tích.”
Giọng nói ngắt lời tôi, vừa vặn truyền đến từ khoang đối diện. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy phía sau tấm rèm vải buông thấp, một đôi chân trần giẫm lên ván gỗ dưới sàn, phát ra tiếng “cộp” nặng nề.
Nhắc mới nhớ — tôi nheo mắt lại, chăm chú nhìn đối diện. Chỉ có gã trong khoang này là tôi chưa tận mắt xác nhận thân phận.
Dù sao thì gã đó hình như cứ ru rú trên giường, có vẻ như hơn tám phần thời gian đều ngủ, tôi cũng chưa từng thấy gã ta ra ngoài ăn uống. Nghĩ vậy thì lại càng có nhiều điểm đáng ngờ.
“Ngài đang nghe lén chúng tôi nói chuyện sao?” Nolan cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
“Không lẽ — là hắc phù thủy?“ Tôi nghĩ thầm, rồi thấy tấm rèm trước mặt từ từ vén lên, để lộ một đôi mắt đỏ thẫm.
“Rõ ràng là những lời các cậu nói đã lọt vào tai ta, muốn không nghe cũng khó.”
Chỉ thấy gã đó kéo đôi ủng da cũ đặt cạnh cửa, không vội vàng gì mà xỏ vào, rồi lại cắm thanh đoản kiếm tựa bên cạnh vào ống ủng, sau đó mới mở miệng nói.