“Là chết vì bạo bệnh.”
Thuyền y không bước vào khoang riêng, chỉ đứng ở hành lang, một tay vén áo bào, một tay vén rèm lên, nhìn thoáng qua thi thể người thương nhân từ xa rồi dùng gậy chạm vào đây đó một lượt. Thấy không có vết thương ngoài, cũng không có máu, ông ta liền vội vàng đưa ra kết luận như vậy.
Kết luận sơ sài này lập tức khiến những người vây quanh xôn xao bàn tán:
“Không thể nào…”
“Hôm qua tôi còn thấy ông ta ở trên boong tàu, trông vẫn khỏe mạnh mà.”
“Lão ta đã uống gần một gallon rượu, đáng lẽ lão phải chết chìm trong thùng rượu mới phải.”
“Khụ khụ — Thôi được rồi, đừng lải nhải ở đó nữa, làm như chưa thấy bao gờ vậy. Thi thể sẽ sinh dịch bệnh, vài người lại đây giúp ta kéo cái gã đáng thương này xuống khoang dưới cái! Đợi cập bến rồi xử lý.”
Cách xử lý này có vẻ khá qua loa, nhưng xét cho cùng, trên biển cả mênh mông không bờ bến, con tàu như một hòn đảo bị cô lập, dường như cũng chỉ có thể quyết định như vậy thôi.
Chỉ nghe thuyền y cất giọng gọi, liền vẫy tay gọi hai thủy thủ. Một người kéo đầu, một người kéo chân, họ khiêng thi thể của gã thương nhân lên.
“Cái đ*t… nặng quá!”
Cái thân hình phì nộn bọc trong áo khoác dạ lúc này đã lạnh cóng cứng đờ, nặng trịch như một đá dưới đáy biển, khiến người thủy thủ đang ra sức phải thốt ra tiếng chửi thề.
“Tránh ra, tất cả tránh ra!”
Kế bên khoang của người chết chính là chỗ của Clytia và Nolan. Khi các thủy thủ lùi bước đi tới, từ cái đầu, rồi đến cổ và vai, sau đó cả thi thể đều không thể tránh khỏi xuất hiện trước mắt cô bé.
Dù Nolan đã đứng chắn phía trước với một tư thế bảo vệ, nhưng Clytia vẫn không tránh khỏi nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của người chết.
Sự chú ý của tôi lại không đặt vào thi thể, qua đôi mắt của Clytia đang hướng về phía trước, liền thấy tấm rèm vải của khoang đối diện cũng bị vén lên một góc, phía sau lộ ra một con mắt màu đỏ sẫm.
Là Gareth—
Trên mặt Nolan vẫn còn vương một tia kinh hãi. Rõ ràng trên thuyền vừa có người chết, nhưng bất kể là thủy thủ hay thuyền y, bọn họ đều dọn dẹp thi thể như thể đã quá quen thuộc, cứ như người chết không phải là một con người, mà là một con chuột, một con chó hoang, hay thứ gì đó ghê tởm khác.
Khi thi thể xuất hiện trước mắt mọi người, họ chỉ nghĩ làm sao để xử lý nó càng nhanh càng tốt, đừng để làm bẩn mắt mình.
Chẳng lẽ việc có người chết trên biển thực ra là chuyện khá thường gặp? Clytia như cảm nhận được điều gì đó, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt không chút xao động của Gareth. Con mắt đỏ ấy lấp lánh sau khe rèm vải, phát hiện Clytia cũng đang nhìn mình, gã chỉ khẽ chớp mắt, rồi biến mất vào trong bóng tối.
Đó rõ ràng là một cử chỉ hết sức bình thường, nhưng vừa nghĩ đến việc đối phương che giấu dung mạo của mình, tôi lại thấy gã ta trở nên đáng ngờ. Cái chết của gã thương nhân khoang bên cạnh lại một lần nữa chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của tôi.
Dù theo kiến thức y học của kiếp trước mà phán đoán, chỉ cần nhìn thấy thân hình béo phì của người chết, tôi đã biết gã có những vấn đề sức khỏe khá nghiêm trọng. Việc gã mất mạng vì ăn uống vô độ cũng không phải là chuyện gì lạ lùng. Tuy nhiên, những rắc rối liên tiếp gần đây lại khiến tôi không thể tin tưởng theo hướng lạc quan.
Tôi cũng mong chuyện này có thể kết thúc đơn giản như vậy, chỉ coi là một đoạn nhỏ không vui trên hành trình này, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng chế nhạo, cất lên tiếng cười khổ:
“Đến nước này rồi, đã giao ước với Tà Thần, kết oán với hắc phù thủy, lại còn vướng vào bao nhiêu sóng gió, ngươi làm sao còn có thể ôm ấp những ảo tưởng ngây thơ đến vậy?”
“Tia—không sao đâu, chắc không phải chuyện lớn đâu.” Liền thấy Nolan quay người lại, nói những lời an ủi. Clytia lại chỉ lắc đầu, ra hiệu mình không hề hoảng sợ, rồi giơ tay mở một bên gói đồ, để lộ ra lương khô bên trong:
“Anh muốn ăn sáng không?”
“Tia, em nói gì thế? Rõ ràng vừa mới nhìn thấy thứ… thứ đó, làm sao anh có thể có khẩu vị chứ?” Nolan chẳng thể tỏ ra vẻ thờ ơ như Clytia. Trong đầu thiếu niên giờ chỉ toàn là khuôn mặt xanh xao của người chết. Cậu khẽ nói một cách ngập ngừng, như thể có xương mắc kẹt trong cổ họng.
“Có gì đặc biệt đâu?” Bất kể bên ngoài xảy ra sóng gió gì, Clytia vẫn chỉ giữ vẻ thờ ơ, dường như chỉ còn lại những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống trước mắt mới có thể khiến cô quan tâm.
Cô bé lại cúi đầu xuống, một tay cầm bình nước, một tay lục tìm lương khô. Nolan nhìn thiếu nữ với vẻ mặt nghi hoặc, nhất thời không biết nói gì.
Nghĩ kỹ lại, từ sau lần thoát chết khỏi phế tích di chỉ đó, Clytia dường như vẫn luôn giữ thái độ này. Tôi cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trong quãng thời gian đó, tôi cũng từng để lại lời nhắn cố gắng giao tiếp với cô bé, nhưng Clytia vẫn luôn im lặng không nói, cũng không hồi đáp những mảnh giấy của tôi, điều này khiến tôi nhất thời không còn cách nào khác.
“Khoan đã, đợi chút, xin dừng bước!”
Khi hai người đang nhìn nhau, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn nhưng ôn hòa từ một bên truyền đến. Clytia bất động, còn Nolan lại nhìn theo hướng âm thanh, thấy người đang chen lên phía trước chính là một người đàn ông đồng hành ăn mặc như một giáo sĩ.
Người đó khoảng chừng bốn mươi tuổi. Tôi nhớ ra ông ta rồi — vì ngay ngày đầu tiên lên thuyền, tôi đã thấy người mặc áo bào của Giáo Đình Quang Huy màu sẫm đó quỳ gối trong khoang riêng, tụng niệm những kinh văn cao siêu khó hiểu. Dáng vẻ thành kính đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
“Đừng cản trở… không thấy chúng ta đang bận sao?” Thuyền y thấy đường đi bị chặn, chỉ gõ gậy, khó chịu cất tiếng, nhưng lại nghe vị giáo sĩ kia mở lời:
“Kẻ hèn mọn này là thị giả của Quang Huy, tận mắt chứng kiến vị huynh đệ này chết nơi tha hương xứ lạ, đột tử trên thuyền, e rằng sẽ không thể yên nghỉ, xin cho phép tôi làm lễ cầu siêu cho ngài ấy.”
Vừa nói, ông ta vừa nâng cuốn kinh dày cộm trong tay lên, cố gắng chứng minh thân phận giáo sĩ Quang Huy của mình. Chỉ thấy bìa sách bằng da bò đã sờn mép được buộc bằng xích sắt nhỏ cùng với cuốn sách cổ kính đó, trông không giống một thánh điển giáo hội thông thường.
“Ông…” Thuyền y nhướng mày, liếc nhìn cuốn thánh thư cũ kỹ kia. Theo phong tục tang lễ của tín đồ Đế Quốc, yêu cầu này quả thực không có gì đáng chê trách, huống hồ lại là giáo sĩ tự nguyện yêu cầu, dường như càng không có lý do gì để từ chối.
Thuyền y vẫy tay, ra hiệu cho đám thủy thủ đặt thi thể xuống. Vị giáo sĩ liền bước tới, quỳ nửa gối, rồi đặt cuốn kinh trong tay lên ngực thi thể:
“Nguyện ánh sáng vĩnh hằng chiếu rọi ngươi.”
“Ngươi đã đi hết chặng đường trần thế, nay được Chúa ân triệu gọi về.”
“Hồn ngươi hãy trở về chốn an nghỉ, được dẫn lối đến quê hương vĩnh hằng.”
“…”
Những lời cầu nguyện trầm bổng, ngân dài, tuôn ra từ miệng giáo sĩ từng hồi, từng hồi một. Cái chết ấy vốn thật vô nghĩa, vồn chẳng được ai quan tâm, nhờ những lời cầu nguyện đơn giản, nay lại trở nên thật thiêng liêng.
Tôi thấy Nolan vô thức đứng thẳng người, trên mặt liền nhuốm một vẻ trang nghiêm. Ngay cả lão thuyền y vốn khó chịu, các thủy thủ trước đó từng cằn nhằn mệt mỏi, và những người ngoài cuộc thờ ơ khác, bọn họ dường như cũng đã bị nghi lễ cầu siêu này cho lay động, tất cả đều im lặng với một vẻ tiếc thương mà dõi theo.
Trong khoang thuyền nhất thời chỉ còn nghe tiếng giáo sĩ tụng niệm, trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi như thể đã đến một buổi lễ trang nghiêm của thánh đường.
Nghi thức cầu siêu đơn sơ đó, vừa vặn diễn ra bên ngoài khoang riêng của hai người.
Clytia nhìn theo ánh mắt của Nolan, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bé chớp mắt, rồi quay đầu đi, đặt túi nước trong lòng lên đầu giường, sau đó lại buộc chặt gói đồ đã mở. Khi tự mình làm xong tất cả những việc đó, Clytia mới từ từ đứng dậy, bắt chước người khác mà hành lễ.
Sinh tử vừa là chuyện nhỏ, vừa là chuyện lớn mà ai cũng phải đối mặt. Tôi, người từng trải qua cái chết, đối diện với cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi ngậm ngùi.
Vậy còn — Clytia sẽ nghĩ gì? Thật lòng mà nói, từ sau lần rơi xuống vách đá ở phế tích, cô bé cũng coi như đã chết một lần rồi, liệu cũng sẽ có trải nghiệm sâu sắc nào đó như tôi không?
Theo lý mà nói thì nên phải như vậy. Nghĩ đến đây, tôi liền nghiền ngẫm cảm nhận của Clytia, cố gắng khám phá suy nghĩ của cô bé như trước đấy, nhưng rồi lại phát hiện cô bé dường như không nghĩ gì cả, như chỉ đang làm theo người khác mà thôi.
“Vào ngày đó, trong cõi vĩnh hằng,”
“Chúng ta ắt sẽ trùng phùng trong ánh sáng.”
“Dưới sự chứng giám của Quang Huy Tối Cao—”
Lời cầu nguyện của giáo sĩ đi vào hồi kết, Clytia đứng sau Nolan, chỉ bình tĩnh chờ đợi nó kết thúc. Ngay khi âm tiết cuối cùng vừa dứt, liền thấy ánh sáng trắng tinh khiết không tì vết, từ cuốn thánh thư bị xích sắt quấn quanh, bùng phát ra—
1 galon = ~3.8 lít