“Anh định đi tìm Diana à?”
Lời Nolan lọt vào tai, tôi ngẩn người một lát, rồi hỏi thẳng.
Đúng vậy, gia tộc Cyrille ở Vương Đô có lẽ chẳng quen biết ai, Nolan cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ mê đắm sự phồn hoa của Vương Đô mà không dứt ra được. Lúc này mà định đi Vương Đô, ngoài việc tìm Diana đang bặt vô âm tín ra, thì còn có thể vì điều gì nữa chứ?
“Ừm… Anh đã nghĩ về chuyện này một thời gian rồi.” Nolan cười cười, “Dù sao thì anh cảm thấy sức khỏe cũng đã khá hơn nhiều rồi. Trước đây Tia khuyên anh nên dưỡng thương trước, đó là chuyện bất đắc dĩ, nhưng bây giờ đối với anh thì chẳng còn lý do gì để trì hoãn nữa, đúng không?”
Tôi há miệng mấy lần, nhìn Nolan mà không biết nên nói gì.
Theo nội dung lời nhắn hôm đó, Diana dường như đã bị Đại Kỵ Sĩ tên Caswen đưa đến Vương Đô. Tôi không biết em ấy đi là tự nguyện hay bị ép buộc, nhưng việc Nolan muốn đi tìm em gái mình thì là một chuyện hợp tình hợp lý.
Tôi không có lý do gì để ngăn cản cậu ấy.
“Vương Đô cách đây khá xa đấy, phải đi qua gần nửa đất nước cơ. Anh chuẩn bị xong chưa?”
“Ừm, tuy nói là vậy, nhưng anh nghĩ chỉ cần có lộ phí thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Nolan cúi xuống nhặt lại cây gậy, rồi chậm rãi nói:
“Nhưng vẫn phải lên kế hoạch cẩn thận, như tiền lộ phí, lương khô, đều phải tính toán rõ ràng— có khi còn phải thuê xe ngựa nữa.”
“Chuyện này, anh đã bàn với ngài Layak chưa?” Tôi thở dài hỏi, “Vừa rồi nghe anh nói, rõ ràng anh đã bán mình cho ông ấy rồi mà.”
“Đã bảo là không phải bán mình mà…”
“Được rồi, được rồi, em biết không phải bán mình.” Tôi nhìn Nolan, “Nhưng— anh có nghĩ Layak sẽ để anh đi không? Anh nói ông ấy muốn làm thí nghiệm trên người anh đúng không? Ai lại để vật thí nghiệm của mình chạy lung tung…”
Chuyện gì thế này? Tôi thầm nghĩ, rõ ràng chỉ có ý định trung lập, muốn nhắc nhở thiếu niên trước mặt thôi, nhưng lời nói ra lại cứ như đang cản trở Nolan vậy. Định nhắc nhở thêm vài câu, tôi đã nghe thấy cậu ấy nói trước:
“Không sao đâu, chuyện của ngài Layak, anh sẽ nói với ông ấy.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Tôi nghe giọng Nolan ngập ngừng. “Tia— em định làm gì?”
Nolan ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy lộ vẻ nghiêm túc.
“Làm gì… là sao?”
“Khi đã biết Diana đến Vương Đô rồi, thì anh nhất định phải đi, dù không phải hôm nay. Nhưng còn Tia thì sao? Chính em cũng đã nói rồi, Vương Đô rất xa, đây không phải là chuyện tùy tiện…”
“Em? Có gì mà phải hỏi chứ? Em đương nhiên là…” Vừa mở miệng định trả lời câu hỏi của Nolan, tôi chợt như nghĩ ra điều gì đó, rồi đột ngột khép miệng lại.
“Sao thế?” Nolan nhận ra vẻ bối rối của tôi liền hỏi.
“Em… bây giờ không thể trả lời câu hỏi này của anh.”
Tôi chần chừ một lát, đưa ra câu trả lời không hẳn là câu trả lời. Đúng vậy, đây không phải là chuyện nhỏ, đi xa đến Vương Đô, vượt qua ngàn dặm, mọi chuyện xảy ra đều không thể lường trước được. Tôi không có quyền tự ý thay Clytia đưa ra quyết định trong chuyện này.
Nolan dường như nghĩ tôi đang cân nhắc chuyện đó, liền bổ sung giải thích:
“Bây giờ anh đang nghĩ là sau khi anh đi, Clytia em sẽ phải làm sao. Anh nghĩ có lẽ có thể nhờ ngài Layak chăm sóc em một thời gian— ừm… ông ấy là người tốt, tuy đôi khi lời nói có hơi khó nghe, nhưng thực ra là một ông lão tốt bụng đấy.”
“Ai mà biết được…” Tôi lẩm bầm, trong lòng có chút phản đối lựa chọn này. Không phải tôi không tin Layak, tôi đã đọc tiểu thuyết gốc nên đương nhiên hiểu được tài năng và nhân cách của ông lão đó. Chỉ là không hiểu sao, trong lòng tôi luôn có một cảm giác chống đối, liền không khỏi rụt cổ lại, có chút ngập ngừng nói:
“Vậy còn anh? Đường xa như vậy, lẽ nào anh định đi Vương Đô một mình à?”
“Có lẽ có thể đi cùng ai đó?” Nolan suy tư nói, “Anh không thể nào lên đường một mình được, có lẽ anh có thể đi cùng đoàn thương nhân, lữ khách, hoặc cùng những người khác…”
“Lỡ anh không quay lại thì sao…” Tôi lẩm bẩm như tự nói với mình, vô thức ôm chặt đầu gối.
“Sẽ không đâu…” Nolan gãi gãi đầu, dường như chần chừ một chút, rồi cũng ngồi xuống bậc thang bên cạnh tôi, “Anh chỉ đi hỏi thăm tin tức của Diana thôi, làm rõ tình hình rồi sẽ quay về đây— dù sao chuyện của anh với ngài Layak vẫn chưa xong mà, chắc chắn sẽ quay lại.”
“Vậy tại sao— em cũng, để em cũng—” Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn Nolan, nhưng lời nói lại chợt dừng lại, như mắc kẹt ở cổ họng, dù cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được.
Tôi muốn đưa ra quyết định, tôi muốn nói với Nolan rằng tôi cũng có thể cùng cậu ấy đến Vương Đô, cùng nhau đi tìm Diana. Trên đường có thể sẽ có sóng gió, có mạo hiểm, nhưng tôi chắc chắn có thể trở thành một sức mạnh đáng tin cậy, có thể giúp Nolan vượt qua khó khăn, và đưa Diana trở về an toàn—
Nhưng... tôi lại không thể nói như vậy. Tôi và Clytia bây giờ có thể nói là đang gặp rắc rối, có lẽ không những không giúp được gì, mà còn có thể mang đến một chuỗi nguy hiểm vốn không thuộc về Nolan.
Liếc nhìn cánh tay phải buông thõng vô lực của thiếu niên, lúc đầu khi bị thương, cánh tay đó chỉ bất tiện trong hành động thôi, nhưng đến bây giờ, nó đã trở thành một cánh tay tàn tật không thể cử động.
Lúc đó tôi đã hành động để sửa chữa sai lầm này, rõ ràng đã tốn bao công sức, nhưng sau một hồi sóng gió, thì lại chỉ mang lại tác dụng ngược. Và lọ linh dược Tinh Hoa Sinh Mệnh duy nhất mà Nolan có được, thứ có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh, cuối cùng lại không dùng trên người cậu ấy, mà lại bị tôi uống vào bụng.
Nếu ngay từ đầu không làm gì cả, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn một chút? Nhưng cũng không chắc, tôi chỉ cảm thấy mình ngày càng không hiểu rõ thế giới này nữa.
Nếu trên đời thực sự có một tồn tại sắp đặt mọi số phận buồn vui của tạo hóa, thì việc đưa tôi đến đây, để một người luôn tự cho là biết tất cả như tôi, kẻ đang ký sinh trong tâm hồn của Clytia, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Có thứ gì đó lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống, là đợt tiếp theo của trận mưa tuyết đêm qua. Tôi chìm vào suy tư, rồi nghe thấy giọng Nolan từ một bên truyền đến:
“Có chuyện gì thì không cần vội, sau này có thể từ từ nghĩ.”
Vừa nói, thiếu niên vừa chậm rãi đứng dậy, đẩy cánh cửa gỗ phía sau. Lượng than củi đủ dùng đang cháy trong lò sưởi, một luồng khí nóng từ cửa tràn ra, thổi vào lưng tôi:
“Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, bên ngoài sẽ lạnh lắm, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”
Chỉ nghe Nolan nói.
…
“Em muốn đi.”
Khi Nolan một lần nữa nhắc đến chuyện này một cách tình cờ, đó chính là lúc Clytia tỉnh dậy. Lúc đó hai người đang dùng bữa trưa, còn Layak thì thực ra không thường xuyên ở cửa hàng, chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem xét, nên cũng không dùng bữa chúng tôi.
Những ngày qua, dưới sự che chở của tiệm tạp hóa ma pháp, các món ăn trong ba bữa một ngày đương nhiên phong phú hơn trước rất nhiều. Theo lý mà nói, tôi không nên phàn nàn gì cả, nhưng tôi lại luôn cảm thấy Layak như có ý muốn gây khó dễ. Mỗi món ăn gần đây đều có những thứ cần phải bóc vỏ hoặc lột da, ví dụ như các loại hạt dùng kèm bữa, hoặc tôm hùm, hàu là đặc sản của thành phố cảng.
Tuy nhiên, Nolan chỉ có một tay là dùng được, việc bóc vỏ lột da trở nên vô cùng khó khăn, đành phải để Clytia làm thay.
Trong lúc trò chuyện, cô bé đã biết được ý định của Nolan, liền không chút do dự nói ra những lời trên.
“Tia, Vương Đô xa lắm, anh nghĩ em không cần phải…”
“Anh hoạt động bất tiện, cần người giúp đỡ trong cuộc sống, vậy cứ thế mà quyết định.”
Clytia không thèm nhìn Nolan một cái, chỉ cúi đầu, xếp gọn gàng thịt tôm đã bóc vào đĩa, rồi đưa ra quyết định không thể nghi ngờ. Sau đó, cô bé mới như chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu bổ sung:
“Nếu anh không đưa em đi, em tự mình đi cũng được.”