Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 1

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 14 Ngôi nhà mơ ước

Với nguồn lực hạn hẹp, tôi phải tạo ra kết quả tốt nhất, thế nên tôi đã dành hàng giờ liền trên mạng để tìm kiếm bất động sản và tính toán chi li.

Số tiền tôi có chỉ vỏn vẹn 1400 đô la tiền đặt cọc cộng thêm 3500 đô la tiền thuê nhà trả trước ba tháng.

Trước khi nhận được lương khi quay lại làm việc vào tháng Ba, nguồn thu nhập cố định duy nhất của tôi là khoản trợ cấp nuôi dạy bé Luca, và công việc quản lý mà tôi đang làm để trang trải sinh hoạt phí hiện tại cũng sẽ không thể tiếp tục khi tôi rời khỏi khu chung cư này.

Trong khi nguồn thu thì đơn điệu, các khoản chi lại quá đỗi phong phú...

Trong khu vực này, khu chung cư này có lẽ là nơi đáng sống nhất, thế nên gần như không có căn hộ nào trống.

Hoàn cảnh kinh tế của những người sống ở đây đều rõ như ban ngày, một khi đã vào đây thì trừ khi có chuyện gì xảy ra, bằng không sẽ chẳng ai rời đi.

"...Nói đúng hơn là không thể rời đi mới phải."

Bởi vì bao gồm cả tôi, họ đều là những người sống lay lắt qua ngày, không phải kiểu ngày nào lo ngày nấy thì cũng là kiểu tháng nào lo tháng nấy.

Tuy nhiên biết đâu bất ngờ, tôi quyết định gọi điện cho Anastasia, người nhân viên văn phòng đã nhờ tôi sửa tay nắm cửa văn phòng trước đây.

"Xin chào, Anastasia. Tôi là Jun, người đã sửa tay nắm cửa văn phòng cho cô dạo trước. Vâng, vâng... À, không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi xem trong khu chung cư có căn hộ nào trống không? Chủ nhà đột nhiên yêu cầu tôi dọn đi, nên tôi cần tìm một nơi để chuyển đến."

[Thật là một tình huống khó khăn.]

Cùng với câu nói đó là tiếng gõ bàn phím. Một lát sau, Anastasia nói với giọng có vẻ áy náy.

[Hiện tại, trong khu chung cư của chúng ta không có căn hộ nào trống. Vài tháng nữa mới có phòng cho thuê...]

"...À, ra là vậy. Vâng, cảm ơn cô đã kiểm tra giúp tôi."

[À, nhưng mà người họ hàng của tôi sống ở khu phố cổ đang cần tìm người thuê gấp, anh có quan tâm không?]

"Khu phố cổ chẳng phải giá thuê đắt hơn ở đây nhiều sao?"

Nếu giá thuê quá cao thì với mức lương của tôi, việc ký hợp đồng là điều không thể...

[Đúng là vậy. Nhưng người đó hiện tại cũng đang rất gấp... Tôi sẽ cho anh số điện thoại, sau này có gì anh cứ thử liên hệ xem sao.]

Tôi cảm ơn rồi cúp máy.

Tôi đặt bút chì xuống và vùi mặt vào hai tay.

"Thật sự, biết đi đâu bây giờ."

Trong khu vực này không thể tìm được nơi ở tương tự, mà chuyển ra ngoại ô thì càng khó.

Nhưng cũng không thể chuyển vào trong thành phố...

Tất nhiên, tôi rất muốn chuyển vào thành phố.

Thực ra, ngay từ ngày đưa đứa bé về căn nhà này, tôi đã muốn chuyển đi rồi.

Nhưng với ngân sách hạn hẹp, nơi này là lựa chọn tốt nhất nên tôi vẫn tiếp tục ở lại.

Nếu đã phải chuyển đi, tôi muốn rời khỏi khu vực này.

Tôi muốn đến một khu phố tươi sáng và sôi động hơn, nếu có thể.

Tôi mong muốn một nơi mà khi Luca lớn hơn một chút, thằng bé có thể gặp gỡ và chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa ở sân chơi của khu phố, nơi có trường học tốt, và gần công ty thì càng tốt...

Nhưng muốn gần công ty và trường học tốt thì phải chuyển đến gần trung tâm thành phố.

Tiền thuê một căn hộ một phòng ngủ cỡ như hiện tại ở khu trung tâm ít nhất cũng phải 1300 đô la một tháng.

Thông thường, tiền đặt cọc bằng hai tháng tiền thuê, như vậy chỉ riêng tiền vào ở đã cần ít nhất 2600 đô la.

Nếu tìm được một nơi nào đó và chuyển vào ngay bây giờ, tôi chỉ còn lại 900 đô la, và ngay tháng sau sẽ bị thâm hụt.

Cũng có một lựa chọn khác là gửi Luca đến nhà trẻ và quay lại làm việc ngay lập tức.

"Haizz..."

Nếu vậy thu nhập cố định của tôi, cộng thêm tiền trợ cấp của Luca sẽ là 2900 đô la một tháng.

Sau khi trả tiền thuê nhà, còn lại 1600 đô la để chi trả cho tiền ăn, tiền đi lại, tiền điện thoại, tiền bỉm sữa...

"...Nếu thắt chặt chi tiêu thì có lẽ vẫn xoay xở được."

Tuy eo hẹp nhưng có vẻ vẫn khả thi. Chỉ có điều, chỉ cần có một khoản chi tiêu ngoài dự kiến thì tài khoản sẽ ngay lập tức thành số âm.

Tất nhiên, hiện tại nhờ có ứng dụng Manito và hệ thống tích điểm, tôi có thể tiết kiệm được chi phí sinh hoạt nên tình hình cũng có phần khả quan hơn.

Việc trả tiền thuê nhà gấp đôi vốn dĩ là một lựa chọn mà tôi không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện vẫn có thể thu xếp được.

Tôi mở lại ứng dụng bất động sản.

***

Hôm nay là ngày tôi hẹn đi xem nhà với nhân viên bất động sản.

Với ngân sách từ 1250 đến 1400 đô la trong khu vực trung tâm, số lượng lựa chọn ít hơn tôi tưởng, nhưng sau khi lùng sục khắp các trang web bất động sản như đang tìm chấy, tôi cũng chọn ra được ba ứng cử viên.

Tuy nhiên, những căn nhà khi xem trực tiếp lại có phần gây thất vọng. Tôi cố gắng nói giảm nói tránh.

"...Cảm giác thực tế khác xa so với trên ảnh."

Việc xem hai căn nhà đã mất gần hai tiếng đồng hồ.

Một nơi thì người thuê nhà không liên lạc được nên phải chờ, giữa chừng đứa bé đột nhiên khóc nên phải dỗ dành, rồi thay tã một lần cũng mất khá nhiều thời gian.

Dù đã vất vả đi lại như vậy, nhưng cả hai nơi đều không làm tôi hài lòng.

Một nơi thì bẩn và cũ hơn nhiều so với ảnh trên trang web, nơi còn lại thì cũng bẩn không kém, mà cách âm thì hoàn toàn không có.

Cả hai nơi đều trông như cần phải sửa chữa lớn chứ không đơn thuần chỉ là vấn đề dọn dẹp.

Nếu chỉ có một mình thì không sao, nhưng tôi không thể để Luca ngủ ở một nơi đầy nấm mốc.

"Ừm, căn nhà tiếp theo cũng không khác biệt nhiều so với những căn nhà anh vừa xem đâu. Dù sao thì mức giá cũng có hạn..."

Nhân viên bất động sản bỏ lửng câu nói, liếc nhìn sắc mặt tôi rồi nói thêm.

"Anh có nghĩ đến việc tăng thêm ngân sách một chút không? Hiện tại ở khu phố cổ có một căn nhà giá tốt hơn so với giá thị trường. Chỉ cần thêm vài trăm đô la nữa thôi."

"À..."

Chỉ cần thêm vài trăm đô la ư? Tôi hiện tại cũng đang cố gắng hết sức rồi.

"Chỉ cần trả thêm số tiền tương đương với giá chiếc áo cardigan anh đang mặc mỗi tháng là có thể tìm được một không gian ấm cúng hơn nhiều rồi. Dù sao thì ở trung tâm thành phố, chỉ cần thêm một phòng ngủ là giá cả sẽ tăng vọt, nhưng ở khu phố cổ thì không như vậy."

À, ra là vậy. Chiếc áo cardigan này là của một thương hiệu đắt tiền sao.

Tôi thấy kiểu dáng trên mạng ưng ý nên đã may ngay, không nhớ rõ thương hiệu lắm.

Thảo nào ngay từ lần gặp đầu tiên, anh ta đã nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Khoan đã. Vậy ra đó là lý do anh ta không hề tỏ ra khó chịu khi đứa bé khóc hay lúc tôi phải thay tã cho bé?

Tôi cứ tưởng anh ta là người rộng lượng, hóa ra có lẽ anh ta đã nhầm tôi là một ông bố trẻ có tiền.

Dù sao thì bị đánh giá qua vẻ bề ngoài vẫn tốt hơn là bị coi thường, nhưng có chút gì đó không thoải mái.

Nếu căn nhà tiếp theo không có gì khác biệt so với hai căn nhà vừa xem, có lẽ sẽ rất lãng phí thời gian.

Cuối cùng có thể tôi sẽ phải tìm nhà ở một nơi khác chứ không phải trung tâm thành phố, nhưng trước mắt tôi vẫn yêu cầu được xem căn nhà đó.

"Ư ư..."

Luca vặn vẹo người có vẻ khó chịu.

"Ừ, ừ, con yêu. Không sao, không sao..."

Thấy con khó chịu, lòng tôi đau như cắt.

Cơn mệt mỏi ập đến. Tôi không nghĩ rằng có thể tìm được nhà chỉ trong một ngày, nhưng nghĩ đến việc phải bế con đi lại như thế này trong vài ngày, đầu tôi lại nhức buốt.

Nhưng chẳng phải là đi xem cũng chẳng mất gì sao...

Với tâm lý "có còn hơn không", tôi đưa cho nhân viên bất động sản địa chỉ mà tôi nhận được từ Anastasia và hỏi.

"Có phải căn nhà đó là căn này không?"

"Ồ, đúng rồi. Chủ nhà này đang cần tìm người thuê gấp. Sao anh biết chỗ này?"

***

Ngồi trên chiếc xe van của nhân viên bất động sản, chúng tôi nhanh chóng đến khu phố cổ.

Khu phố cổ, đúng như tên gọi, trước đây từng là trung tâm của thành phố.

Bây giờ nó là một khu dân cư yên tĩnh, sạch sẽ, gần trung tâm thành phố, nơi sinh sống của những người có cuộc sống tương đối sung túc.

Đường sá ở đây rộng rãi hơn so với trung tâm thành phố hiện tại, vỉa hè cũng rộng hơn.

Giữa vỉa hè và lòng đường là những hàng cây cổ thụ to lớn, xứng danh với tên gọi của khu phố cổ.

Cả khu phố toát lên vẻ thư thái. Không biết có phải là cách diễn đạt phù hợp hay không, nhưng nó có vẻ sang trọng hơn so với khu trung tâm thành phố được xây dựng trong thời gian ngắn.

"Cứ như một thế giới khác vậy..."

Tôi lẩm bẩm một mình.

Không có nhiều tòa nhà cao quá năm tầng, nên bầu trời có vẻ rộng hơn.

Ở phía xa, tôi còn nhìn thấy một nhà thờ lớn.

Những ngôi nhà ở đây cũng to lớn, khác hẳn với nơi tôi đang sống.

Các căn hộ không san sát nhau như ở chỗ tôi hiện tại, và các tòa nhà chung cư có nhiều hộ gia đình sinh sống cũng không có quá nhiều căn hộ.

"Vì là những tòa nhà được xây dựng từ trước nên đều có nét đẹp riêng, phải không? Cư dân trong khu phố cũng đều là những người đã sống lâu năm ở đây nên an ninh rất tốt. Dù sao thì những căn nhà ở trung tâm thành phố thường xuyên thay đổi người thuê. Cảm giác giống như một nơi để ở tạm hơn là một cuộc sống ổn định."

Nhân viên bất động sản tiếp tục giải thích với giọng điệu vui vẻ.

"Vài năm nữa khi đứa bé lớn sẽ phải đi nhà trẻ, anh thấy nhà thờ lớn đằng kia không? Có một trường mẫu giáo trực thuộc nhà thờ đó."

"Thì ra là vậy."

"Thông thường, trẻ em ở đây sẽ vào học mẫu giáo ở đó, rồi lên tiểu học ở bên kia đường và trung học cơ sở cách đó một dãy nhà. Cũng là trường danh tiếng đấy."

Việc khu vực này có trường học tốt là điều hiển nhiên. Nếu nói không có chút ham muốn nào thì là nói dối...

Tôi vẫn chưa hỏi nhân viên bất động sản về giá thuê, và có vẻ như anh ta cũng muốn cho tôi xem nhà trước nên vẫn giữ im lặng về giá cả.

Chiếc xe chầm chậm giảm tốc độ.

"Đến nơi rồi! Không khí khu phố tuyệt vời quá phải không?"

Tôi cẩn thận lấy xe đẩy ra khỏi xe van và nhìn xung quanh.

Đường phố vẫn còn ngập tràn đồ trang trí Giáng sinh.

Tất cả các cây cối đều được trang hoàng bằng những ánh đèn Giáng sinh màu vàng rực rỡ.

Mặc dù đang là mùa đông lạnh giá, nhưng con đường ngập tràn ánh nắng chiều lại mang đến một cảm giác vô cùng ấm áp.

Ngẩng đầu lên, tôi cảm thấy như mọi muộn phiền đều tan biến khi nhìn thấy bầu trời rộng lớn trải dài.

"Vâng, rất tuyệt vời."

Tôi nói một cách chân thành. Người môi giới có vẻ hài lòng, dẫn chúng tôi vào khu chung cư.

Anh ta nói tòa nhà chung cư được hoàn thiện theo phong cách Stucco này, bao gồm cả căn hộ chúng tôi đang xem, tổng cộng chỉ có ba hộ gia đình.

Mở cánh cửa kính dày, đập vào mắt đầu tiên là cầu thang tuyệt đẹp ở chính giữa dẫn sang hai bên.

Bên phải lối vào là phòng quản lý và thang máy, còn bên trái là một quán cà phê nhỏ mang phong cách cổ điển.

"Quán cà phê này giảm giá 20% cho cư dân! Rất tiện lợi để có một bữa sáng nhanh gọn trước khi đi làm."

Hai căn hộ ở tầng hai, một căn ở tầng ba. Nơi chúng tôi xem là ở tầng ba.

"Do cấu trúc tòa nhà, tầng ba được thiết kế nhỏ hơn so với căn hộ ở tầng hai, nhưng có lợi thế là riêng biệt. Sân thượng kèm theo cũng rộng rãi."

Khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy, ấn tượng đầu tiên của tôi về hành lang là "sáng sủa".

Ánh sáng mặt trời tràn vào qua ô cửa sổ tròn ở cuối hành lang không quá dài.

Cúi xuống nhìn dưới chân, tôi có cảm giác như sàn nhà lát gạch mosaic tông màu trầm đang hấp thụ ánh nắng và tỏa sáng ấm áp.

"Anh có thể sử dụng thang máy, nhưng tôi nghĩ đi lên xuống bằng cầu thang này cũng rất tuyệt."

Nhân viên bất động sản chỉ vào cầu thang bên cạnh thang máy và nói.

Lối đi lên cầu thang không bị chặn bởi cửa như các khu chung cư thông thường, khiến tôi có cảm giác như đang lên tầng ba của một ngôi nhà lớn.

"Vậy chúng ta vào trong xem nhé?"

Cạch.

Đập vào mắt đầu tiên là sân thượng rộng rãi, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ cao và rộng, nơi ánh nắng mặt trời tràn ngập.

Phòng bếp, phòng ăn và phòng khách được bố trí theo hình chữ nhật, nối liền với sân thượng, tạo cảm giác thông thoáng.

Có một phòng ngủ chính với phòng tắm riêng và một phòng ngủ phụ, trong phòng khách có thêm một phòng tắm có bồn tắm.

"Đây là một căn hộ rất hiếm. Chủ nhà đang sống ở đây, nhưng lần này phải đi công tác nước ngoài dài hạn vì công việc kinh doanh, nên gấp rút tìm người thuê."

"Vâng, ra là vậy."

Khi tôi trả lời như bị thôi miên, người môi giới liền tranh thủ thời cơ.

"Giá thuê bao gồm cả các chi phí tiện ích là 1750 đô la. Đây là một mức giá rất rẻ trong khu vực này."

Chuyển đến một nơi có giá thuê 1750 đô la trong khi lương chỉ có 2400 đô la là một việc làm điên rồ.

Đây là nơi dành cho những người có thu nhập ít nhất gấp đôi tôi.

Chỉ riêng việc phải đặt cọc 3500 đô la đã là dốc hết toàn bộ tài sản rồi.

"..."

Đáng lẽ tôi nên quay lưng bỏ đi.

Nhưng không hiểu sao, tôi không thể cất bước, cảm giác như đang bước đi trong giấc mơ rồi trở về thực tại.

Lúc đó, nhân viên bất động sản đang quan sát phản ứng của tôi, tung ra đòn quyết định.

"Chủ nhà muốn tìm người thuê trước khi ra nước ngoài, nên nếu ký hợp đồng một năm, có lẽ anh sẽ được miễn tiền thuê tháng đầu tiên."

Đây quả thực là một lời đề nghị hấp dẫn. Nhưng...

"Ừm, nhưng trên giấy tờ, thu nhập hàng tháng của tôi..."

Nhưng người môi giới, với nụ cười quyết tâm bằng mọi giá phải thành công thương vụ này, liền nhấc điện thoại lên.

"Nếu thu nhập trên giấy tờ là vấn đề, vậy có nghĩa là trên thực tế anh có đủ khả năng tài chính, phải không?"

"À, vâng. Trước mắt là vậy."

Có lẽ vậy. Bằng cách nào đó có lẽ sẽ ổn thôi...

"Chủ nhà này mong muốn người thuê nhà phải là người đáng tin cậy hơn bất cứ điều gì khác. Anh nói người giới thiệu chỗ này cho anh là người thân của chủ nhà phải không? Nếu như trên giấy tờ được thông qua, anh có ý định ký hợp đồng thuê căn nhà này không?"

Tôi trả lời như bị thôi miên.

"...Vâng. Nếu có thể, tôi muốn sống ở căn nhà này."