Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19441

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5931

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

6 73

Web Novel - Chương 1: Vay tiền mua ma túy.

[7 giờ 43 phút]

Vẫn còn nhiều thời gian. Để chắc ăn, tôi đã gói theo vài viên ma túy và thuốc giảm đau.

Thật lòng mà nói, tôi ước mình có thể mang theo cả ống tiêm, nhưng tôi chẳng có cái túi nào đủ tử tế để đựng nó.

Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị xong.

Giờ chỉ còn việc bước ra khỏi nhà.

Tôi cố không nghĩ đến bộ quần áo sờn cũ và dải băng quấn quanh cánh tay. Tôi chẳng có nhiều lựa chọn dù đã lục tung tủ đồ. Chỉ có vài chiếc áo sơ mi đơn giản, còn lại trông chẳng khác gì nùi giẻ rách.

Là lỗi của tôi vì đã nghèo kiết xác à?

Tôi chẳng thể làm gì khác được. Chỉ còn biết tự nhủ đây là phong cách "giản dị đời thường", và điều này đã làm tôi cảm thấy đỡ tệ hơn đôi chút.

"Ừm, đến lúc đi gặp nhân vật chính rồi."

Chúng tôi vốn là bạn thuở nhỏ, nhưng cậu ta chưa từng một lần đến tìm tôi. Cứ cái đà này thì cậu ta sẽ chỉ xuất hiện trong đám tang tôi mất thôi. Chắc tôi phải đi tìm cậu ta trước.

Trong truyện, nhân vật chính đã không gặp lại Yoo Seo-ah cho đến khi cô ấy cận kề với cái chết. Đó là cái giá của việc cắt đứt liên lạc quá lâu.

Dù sao thì hiện tại tâm trạng tôi vẫn khá tốt. Có phải là tôi đang háo hức được gặp cậu ấy không nhỉ?

Tôi nắm lấy tay nắm cửa với suy nghĩ như vậy.

[Cảnh báo: Tác động từ bên ngoài có thể rút ngắn thời gian còn lại của bạn.]

Một dòng cảnh báo xuất hiện.

"…"

Tác động từ bên ngoài làm thời gian tỉnh táo của tôi rút ngắn lại.

Tác dụng của thuốc sẽ giảm. Nói cách khác, đó là cảm giác phê pha sẽ chẳng kéo dài được lâu.

[Cảnh báo: Tác động từ bên ngoài có thể rút ngắn thời gian còn lại của bạn.]

Dù đã chuẩn bị sẵn ma túy và thuốc giảm đau, dòng cảnh báo ấy vẫn khiến tôi ngập ngừng.

"Nhưng mình vẫn phải đi."

Tôi cần gặp cậu ta. Lần này không thể tránh được nữa.

Tiền cũng sắp cạn rồi, nếu không vay được ít tiền thì sẽ không thể mua thêm ma túy. Nhân vật chính có nhiều tiền lắm. Cậu ta rất tốt bụng nên chắc chắn sẽ cho tôi mượn thôi.

Mong là vậy.

Tôi cũng chẳng thể gọi điện cho cậu ta. Yoo Seo-ah quá nghèo để sở hữu món đồ xa xỉ như điện thoại.

Mà kể cả có thì chắc cô ấy cũng sẽ bán nó đi. Bởi loại ma túy này đắt cắt cổ.

Không còn ai để dựa dẫm.

Cha mẹ đã chết.

Cũng chẳng có người lớn nào để xin sự giúp đỡ.

Thế giới này chẳng giống với nơi tôi từng sống chút nào.

Cuộc sống ở đây khắc nghiệt đến nghẹt thở.

Giờ thì, nhân vật chính đang ở đâu nhỉ?

Cậu ta đang ở Học viện Thức Tỉnh.

Dù không có điện thoại, tôi vẫn lần ra được cậu ta nhờ chỗ đó.

Nhân vật chính trong mọi câu chuyện đều có một loại năng lực đặc biệt nào đó. Và ở thế giới này, người ta gọi họ là những Người Thức Tỉnh.

Họ chính là những người chiến đấu chống lại quái vật khi chúng bắt đầu xuất hiện. 

Cổng mở ra, hầm ngục hiện lên…Nhân vật chính đánh quái vật, diệt kẻ xấu.

Đúng kiểu thế giới fantasy điển hình.

Mà cũng phải nói thêm cho rõ, đó là cha mẹ của Yoo Seo-ah đã chết trong một vụ tai nạn liên quan đến Người Thức Tỉnh. Còn cha mẹ của nhân vật chính đã chết vì quái vật từ khi cậu ta còn nhỏ.

Dù có người lớn bên cạnh, nhưng chẳng ai thực sự quan tâm đến cậu ta.

Đó là lý do hai người họ trở thành bạn thuở nhỏ.

Họ gắn bó với nhau nhờ cùng chia sẻ một nỗi đau. 

Nhưng kể từ khi thức tỉnh, nhân vật chính đã rời khỏi nơi này, đúng hơn là bị lôi tới Học viện.

Luật ở đây là vậy.

Người Thức Tỉnh à? Phắn vào Học viện đi.

Cậu ta từng sống trong khu ổ chuột bẩn thỉu như Yoo Seo-ah, còn bây giờ thì yên ổn trong ký túc xá của Học viện.

Hồi trước cậu ta vẫn đến gặp Yoo Seo-ah mỗi tuần một lần, nhưng đã lâu rồi tôi không thấy tăm hơi đâu. Cũng phải thôi, nhân vật chính mà, hẳn là bận rộn lắm.

Cậu ta không hề biết tình trạng của Yoo Seo-ah giờ đã tệ đến mức nào. Cô ấy đã giấu chuyện này suốt thời gian qua.

Trong truyện, Yoo Seo-ah chết vì nhân vật chính ngừng để tâm đến cô ấy. Còn tôi vẫn sống, bởi vì tôi không phải cô ấy. 

Đây chính là hậu quả khi bỏ rơi bạn thuở nhỏ của mình. Loại người nào có thể bỏ mặc người bạn ốm yếu của mình để đến học viện vui chơi vậy?

[7 giờ 23 phút]

Ít ra tôi vẫn còn cái đồng hồ đếm ngược này để biết khi nào cần dùng thêm ma túy. Yoo Seo-Ah trong truyện không có nên chết sớm cũng chẳng lạ.

Uống quá liều thì thuốc cũng biến thành độc. 

Đúng là càng uống nhiều thì càng thấy phê, cơ mà… Giờ tôi vẫn kiểm soát được liều lượng, nên không sao cả. Việc tôi có thể cười một cách tự nhiên thế này, hẳn là dấu hiệu cho thấy tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn còn tốt chán.

"Ah… Giá mà mình cũng được vào Học viện thì tốt biết mấy."

Tôi muốn được nghỉ ngơi. Nhưng mà thôi, quên cái học viện đó đi, tôi còn chẳng được đến trường bình thường nữa kìa.

Nền giáo dục ở thế giới này vốn đã thối nát từ lâu. 

Khoảng cách giàu nghèo thì lớn. Thế nên giữa lòng thành phố mới tồn tại những khu ổ chuột với vô số ngôi nhà bỏ hoang nằm rải rác khắp nơi. 

Mà nghĩ lại, điều đó cũng có nghĩa là tôi vẫn còn chỗ để ở.

Với mớ suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, tôi cứ thế tiến bước về phía Học viện. Nơi đó rất lớn nên sẽ sớm nhìn thấy nó thôi. May mắn là tôi có thể đi bộ đến đó.

***

"Hmm. Người không có thẩm quyền không được phép vào."

Tôi bị chặn ở lối vào. Bảo vệ đứng chắn trước mặt tôi.

"Tôi đến để gặp bạn."

"Cô có liên lạc trước không?"

"Không."

"Hmm, vậy thì tôi không thể cho cô vào được."

"Ah…"

Hóa ra còn nhiều trở ngại hơn tôi tưởng.

Giá mà tôi có số điện thoại của cậu ta thì đỡ biết mấy.

[3 giờ 40 phút]

Quãng đường đó rất dài. Tôi đã phải đi bộ 3, 4 tiếng rồi.

Tiền thì chẳng đủ để đi phương tiện công cộng. Giờ mà quay về nhà chắc cũng chẳng đi nổi. Nếu có thể vay được ít tiền từ cậu ta, tôi sẽ gọi taxi để về ngay.

Trong lúc tôi còn đang đứng đó thất vọng thì đột nhiên gã bảo vệ lên tiếng.

"Nếu cô có tên người đó thì tôi có thể gửi tin nhắn. Không hứa trước được gì, nhưng tôi sẽ báo cho họ biết là có người đến tìm."

May quá, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Gã bảo vệ này tử tế hơn tôi tưởng.

Có lẽ sẽ mất một lúc, nhưng xem ra tôi vẫn có thể gặp được cậu ta.

"Ừm, cảm ơn anh! Tên cậu ấy là Han Si-hoo. Xin hãy nói với cậu ấy là Yoo Seo-ah đến tìm."

Tôi nói ra tên của nhân vật chính.

"Han Si-hoo? Là thằng nhóc nổi tiếng đó hả? Tôi nghe nói nó mới học cấp 2 mà đã đánh bại á quân cấp 3 rồi."

"Thật à?"

Mới đầu truyện thôi mà cậu ta đã nổi danh rồi. Có lẽ tôi cũng làm được vậy nếu tôi là nhân vật chính.

"Nếu cô chỉ là phóng viên hay gì đó, thì tôi đã chẳng quan tâm rồi. Lần này tôi phá lệ cho đấy."

Gã bảo vệ này tốt bụng quá đi mất.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên chỗ băng quấn quanh cánh tay tôi. Tôi lập tức giấu tay ra sau, làm như không có gì.

Trông tôi thảm hại với bộ đồ rách rưới đến thế hả? 

Nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc mà. Mọi người thực sự không nên đánh giá nhau qua vẻ bề ngoài.

"Cảm ơn anh."

"Không có gì. Cô chỉ cần để lại thông tin liên lạc, mất chút thời gian thôi."

"Ừm… tôi không có thông tin liên lạc gì cả. Tôi ngồi đợi ở đây được không?"

"..."

Gã bảo vệ gật đầu, cho phép tôi ngồi trong phòng chờ.

Tôi ngồi đó dõi theo những học sinh đi qua.

Vì ngồi ngay lối vào nên cũng không thấy được nhiều, nhưng chỉ cần nhìn quanh cũng biết được khuôn viên học viện này rộng khủng khiếp. Có vài người dùng loại phép dịch chuyển kỳ lạ, trong khi những người khác lại mang theo cả giáo dài sau lưng.

Một người phụ nữ trông như giảng viên đi ngang qua, bên cạnh có một quả cầu phát sáng bay lơ lửng.

Thế giới này… thực sự bước ra từ trong tiểu thuyết.

Nhưng buồn là tôi lại chẳng có chút sức mạnh nào. Không biết trong đám người kia, có ai có thể chữa được căn bệnh của Yoo Seo-Ah không.

Chắc là không.

Mấy Người Thức Tỉnh có năng lực hồi phục cũng chỉ làm được đến một mức nào đó. Họ có thể nối lại cả cánh tay bị chặt đứt, nhưng cảm cúm bình thường thì lại bó tay. 

Đúng là một hệ thống kỳ quái.

"Nếu tôi có năng lực, thì chắc giờ cũng đang học ở Học viện rồi."

"Ừ, ừ. Thế giới này vốn dĩ đã chẳng công bằng rồi."

Gã bảo vệ bên cạnh buông lời.

"Haha…"

Nhân vật chính từ nhỏ đã dùng sức mạnh để đánh bại kẻ xấu, còn Yoo Seo-ah thì sao…?

Cô ấy chưa từng đạt được điều gì cả.

À không, cô ấy có thể làm được một điều… trước khi chết. Nhưng lúc đó, cô ấy lại đứng về phe đối nghịch với nhân vật chính.

…Hể?

Tự nhiên tôi lại muốn chết.

Tại sao tôi lại trở thành nhân vật này và ở trong cuốn tiểu thuyết tồi tệ này cơ chứ?

Thú thực thì, có lẽ sống không cần thuốc sẽ dễ chịu hơn.

Giả sử tôi mượn được tiền mua thêm thuốc, rồi sau đó sẽ như nào?

Tôi sẽ lại tiếp tục uống, rồi hết tiền, lại vay, rồi mua thêm…

Liệu thứ này có chữa được bệnh của tôi không?

Tại sao tôi không được làm nhân vật chính?

Nếu phải làm nhân vật phụ, thì chí ít cũng nên là một vai phụ tốt hơn chứ?

Nhưng không, đó lại là Yoo Seo-Ah.

Tôi cảm thấy như mất trí.

Có gì đó… không ổn.

[2 giờ 11 phút]

Tôi thò tay vào túi và lấy ra một viên thuốc. Cho vào miệng rồi nuốt khan. Cổ họng khô rát, còn viên thuốc thì khó khăn trôi xuống.

[2 giờ 30 phút]

…Hả?

Cảm giác dễ chịu trở lại rồi.

Đôi khi, dù thời gian vẫn còn, cơn phê vẫn đột nhiên biến mất như thế. Tôi phải giữ cho đầu óc tỉnh táo. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhận ra sức khỏe quan trọng đến nhường nào.

Khi tình hình trở nên nguy cấp, chỉ cần uống thêm vài viên là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Vẫn luôn là như vậy.

"Cách đây vài phút tôi đã liên lạc được với cậu ấy. Han Si-hoo nói sẽ đích thân đến đây. Cô đợi thêm chút nữa nhé."

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng tôi cũng nhận được tin tốt.

"Thật sao?"

"Cậu ta sẽ gặp cô ở khu gặp mặt riêng. Tôi đoán vậy."

"Ah."

"Trông cô vui lắm đấy. Mới nãy còn ủ rũ cơ mà."

"Ừ. Lâu rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau."

Tôi không ngờ vẻ háo hức của mình lại hiện rõ trên mặt đến vậy.

"Đây là thẻ thông hành tạm thời. Nếu ai hỏi thì cứ đưa ra."

"Ồ!"

Đó là một sợi dây đeo cổ với tấm thẻ nhỏ, trông chẳng khác gì bảng tên nhân viên công ty. Dù sao thì tôi cũng chỉ muốn giải quyết cho nhanh để còn lấy tiền mua thuốc.

[1 giờ 56 phút]

Tôi sẽ xin thêm ít tiền để đi taxi về. Dù có mang theo vài viên thuốc dự phòng, nhưng nếu đi bộ về nhà thì lâu quá. 

Đường xa đến mức chỉ nghĩ thôi đã thấy đau chân. Không phải là chúng đang đau, nhưng có lẽ đó là lý do khiến thuốc tan nhanh hơn.

Ở Học viện, học sinh được chu cấp cả đống tiền hỗ trợ. Thậm chí còn có thể kiếm tiền bằng cách giết quái vật. Chính phủ đã giao cho họ mấy nhiệm vụ đặc biệt có thưởng, hoặc họ có thể nhặt được vật phẩm hiếm trong mấy buổi thực hành ngoài thực địa.

Huống chi đây còn là nhân vật chính. Ai biết được cậu ta có bao nhiêu tiền?

Yoo Seo-ah và Han Si-hoo đã thân nhau từ nhỏ.

Cậu ta sẽ cho tôi vay tiền thôi, không vấn đề.

Cậu ta sẽ không từ chối một bệnh nhân đang cần được cứu đâu. Dù thuốc có đắt đến thế nào đi chăng nữa.

"Haha…"

Tôi bật cười.

Cười mới thật dễ chịu làm sao.

Nghĩ đến chuyện sắp nhận được tiền từ nhân vật chính khiến tôi phấn khích hơn bao giờ hết.