Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19441

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5931

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

6 73

Web Novel - Chương 3: Anh là bác sĩ hả?

Tôi cắt đứt quan hệ với nhân vật chính.

Tôi đã hy sinh một nửa mối quan hệ của mình chỉ để có được tiền.

Rồi tôi đi bộ về nhà.

Mỗi khi cảm thấy sắp chết, tôi lại nuốt một viên ma tuý.

Khi ma túy hết, tôi chuyển sang thuốc giảm đau.

[9 giờ 56 phút]

Tác dụng của thuốc giảm đau kéo dài một cách bất thường.

Ngay cả sau khi về đến nhà, thời gian của nó vẫn còn khá nhiều.

Hiệu quả đến mức tôi có thể bỏ qua một liều tiêm trong ngày.

Tôi không hiểu tại sao thuốc giảm đau lại mạnh hơn thuốc thường đến vậy.

"Đau đầu quá."

Cơn nhức đầu vẫn hành hạ ngay cả khi tôi nằm yên một chỗ.

Cơ thể thì rã rời.

Đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay.

Tâm trí cũng kiệt quệ.

Chỉ cần suy nghĩ cũng đã là một cực hình.

Nhưng giấc ngủ lại chẳng chịu đến.

Như thể tôi vừa nốc cạn bình cà phê.

Tôi chỉ muốn tắt mọi suy nghĩ trong đầu, nhưng tiếc là nó chẳng dễ gì tắt được.

"Em có thấy dễ chịu hơn không?"

Bác sĩ hỏi.

Anh ta mặc áo choàng đen.

Khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối.

"Ừm, tôi thấy dễ chịu nhờ thuốc. Cơ mà... tại sao bác sĩ lại ở trong nhà tôi vậy?"

"Nhà em...? Hmm, vì cửa để mở nên tôi nghĩ đó là lời mời."

"Ồ. Thế anh đóng cửa lại giúp tôi nhé?"

"Tôi đóng rồi."

Đây là một nửa mối quan hệ còn lại của Yoo Seo-ah.

Vị bác sĩ mà tôi thường gặp khi mua thuốc.

Hay cũng có thể là dược sĩ?

Dù sao đi nữa.

"Mà bác sĩ này, vì anh đã đến đây rồi... có thể cho tôi ít thuốc ngủ được không?"

"Hôm nay tôi không đến để bán thuốc."

"Vậy anh ở đây làm gì?"

Nếu anh ta không phải người buôn ma túy, vậy chẳng phải là kẻ đột nhập rồi sao?

Không hiểu vì lý do gì mà anh ta lại tỏ vẻ tự tin đến lạ, dù mới ngang nhiên xông vào nhà người khác.

Đầu óc tôi quá tê dại để tranh luận.

Nhưng, chí ít anh ta vẫn là một bác sĩ đáng tin cậy.

"Dù sao thì em cũng đâu còn tiền mua thuốc, tôi nói đúng chứ?"

Ông ta nói trúng tim đen của tôi rồi.

Chỉ mới hôm qua thôi, trong túi tôi không còn nổi 1 xu.

"Giờ tôi có rồi. Bạn tôi đã cho tôi tiền."

"Bạn?"

"Han Si-hoo."

Bác sĩ liền khựng lại sau khi nghe cái tên đó, như thể anh ta vừa nhớ ra điều gì đó.

Rồi anh nói tiếp.

"Nếu tôi nhớ không nhầm... lần trước em nói sẽ không bao giờ nhờ bạn bè giúp đỡ cơ mà? Khi Si-hoo ngỏ ý giúp, em còn viện đủ cớ để đuổi cậu ta đi còn gì?"

"Tôi cần tiền mua thuốc."

"Cứ cho là vậy đi, nhưng vẫn thật kỳ lạ khi mượn một khoản lớn như thế."

"Tôi không vay. Tôi nhận."

Vay và nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nếu là vay, tôi sẽ phải trả, mà giờ mối quan hệ giữa chúng tôi đã bị cắt đứt rồi.

Có thể nói nhân vật chính vẫn còn chút lòng thương xót.

"Em nhận à?"

"Tôi nhận tiền, rồi bị cắt đứt mối quan hệ. Cậu ta nói không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa."

"Aha... ra là vậy."

Giọng anh ta pha chút hứng thú.

Rồi bác sĩ cúi người xuống, nhấc bổng tôi khỏi mặt sàn.

— Bịch.

"Ưm."

Anh ta ép tôi ngồi vào ghế.

"Giờ em ngồi đây đi, chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau một chút."

"Tôi muốn đi ngủ…"

"Thức sẽ tốt cho sức khỏe của em hơn đấy. Lâu rồi tôi mới phải đi xa đến mức này."

Vừa nói, bác sĩ vừa kéo một chiếc ghế khác đặt ngay trước mặt tôi.

Anh ta định làm gì khi ngồi đối diện tôi vậy?

Việc tự tiện vào nhà người ta đã đủ kỳ quặc rồi, giờ còn bày trò ngồi đối mặt như thẩm vấn nữa.

Bất lịch sự quá đi mất.

Ngay cả với một bác sĩ.

Đầu tôi đau đến mức chẳng thể nghĩ được gì.

"[Em không được nói dối.] Hiểu chứ?"

"Ah, vâng."

Trong một khoảnh khắc, giọng anh ta bỗng trở nên nặng nề hơn.

Ngồi đối diện thế này khiến tôi cảm tưởng như bản thân đang thực sự bị thẩm vấn.

"Hôm nay em đã đi đâu?"

"Đến học viện."

"Để gặp Han Si-hoo?"

"Ừ."

"Vì sao?"

"Vay tiền."

Tôi không biết tại sao anh ta lại hỏi chuyện đó.

Tôi vừa nói rồi còn gì?

"Em không có lòng tự trọng à?"

Lòng tự trọng?

À, có lẽ anh ta đang nói về cái cảm giác tổn thương khi phải là người cúi đầu trước một cuộc cãi vã.

Tôi hiểu ý bác sĩ, nhưng…

Tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó.

"Tôi cần tiền mua thuốc."

"Tôi cứ tưởng tình cảm em dành cho Han Si-hoo rất sâu đậm cơ chứ. Hóa ra chẳng có ý nghĩa gì hả?"

"…Tình cảm?"

Tôi có tình cảm với nhân vật chính chỉ vì đã đọc qua cuốn tiểu thuyết đó à?

Tôi đâu phải Yoo Seo-ah, và cũng chẳng có lý do gì để thích cậu ta theo cách đó cả.

À, tất nhiên là Yoo Seo-ah thích Han Si-hoo thật.

Tôi biết điều đó, bởi tôi đã thừa hưởng một phần ký ức của cô ấy.

Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ vẫn còn sót lại chút cảm xúc nào đó dành cho Han Si-hoo, nhưng chúng đã biến mất sau khi tôi chơi đồ.

"Tôi không còn tình cảm với cậu ta."

"…"

"Không thể có chuyện đó được."

Đó là điều hiển nhiên.

Từ góc nhìn của tôi thì đó là điều hiển nhiên.

"Não em hỏng rồi hả?"

"Hả?"

"Không có gì. [Dừng ở đây thôi.]"

Không có gì ư?

Rõ ràng anh ta vừa xúc phạm tôi, hỏi xem não tôi có bị hỏng không.

Thật nực cười khi anh ta nghĩ tôi không nghe thấy gì.

Dù đầu óc có tê dại, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy nó.

"Sao bác sĩ lại đến nhà tôi vào giờ này vậy?"

"Em tò mò đến vậy sao?"

"Tôi nghĩ ai trong trường hợp này cũng sẽ tò mò thôi."

"Chuyện dài lắm…"

Giọng anh ta chùng xuống.

Có vẻ đang do dự, cân nhắc xem có nên nói cho tôi biết không.

"…Thôi được, tôi sẽ giải thích. Có lẽ từ giờ chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên."

"Th-thường xuyên?"

Ý anh ta là tôi sẽ phải mua thuốc liên tục ư?

Tôi không muốn cơ thể mình tệ đến mức phải phụ thuộc vào ma túy.

Chỉ nghĩ đã thấy sợ rồi.

Tôi có thể tưởng tượng ra cái viễn cảnh giá thuốc tăng vọt, và tôi chỉ đủ tiền mua thuốc cho một ngày.

"Em sợ phải gặp tôi thường xuyên hả? Chẳng phải em sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là có thuốc à?"

Giọng anh ta có gì đó khó chịu, như thể đang xúc phạm.

"Tôi không nghĩ mình sẽ làm đến mức đó đâu."

"Vậy sao?"

"Ừ."

"Nếu tôi nói sẽ cho em thuốc uống trong một ngày với điều kiện là phải quỳ xuống liếm giày của tôi, em có làm không?"

"Bây giờ làm luôn được không?"

Thực lòng mà nói, cho dù tôi có làm gì thì cũng vẫn thấy vui thôi.

Danh dự đâu nuôi được miệng ăn.

Tôi không quan tâm nếu hình ảnh của mình bị hoen ố một chút.

Chỉ cần tôi có ma túy để dùng là đủ, chuyện người khác nghĩ gì thì kệ họ.

Hơn nữa, một liều cho cả ngày giá rất đắt. Dĩ nhiên là tôi sẽ làm rồi.

"Không. Giày tôi sẽ dơ mất. Đừng làm."

"Được rồi…"

Tôi bị từ chối vì một lý do chẳng ngờ.

Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ thấy ghê nếu có ai đó đề nghị liếm giày mình.

Không phải vì giày sẽ dơ, mà vì những lý do khác.

Thông thường, nếu có ai chịu liếm giày của người khác chắc sẽ không bình thường đâu đúng không?

Không nên dính líu đến loại người quái gở như thế.

"Được rồi, thế này thì sao?"

"Hả?"

"Tôi sẽ cho em thuốc dùng cả năm."

Một năm hạnh phúc cơ á?

Nghe cứ như mơ, nhưng đó là chuyện không tưởng.

Tôi không có tiền.

Nếu biết trước chuyện này, tôi đã xin Han Si-hoo nhiều hơn.

"Tôi không có nhiều tiền…"

"Để đổi lấy số ma túy đó, em chỉ cần giết Han Si-hoo là được."

"….Hể?"

Trong thoáng chốc, tôi đã không hiểu anh ta đang nói gì.

"Làm được chứ?"

Một điều kiện bất ngờ.

Giết Han Si-hoo.

Đó chính là việc Yoo Seo-ah trong tiểu thuyết đã làm khi cô ấy sắp chết.

Có vẻ như mọi chuyện đều liên quan đến vị bác sĩ này.

Tên bác sĩ chết tiệt này là lý do khiến nhân vật chính phải chứng kiến Yoo Seo-ah chết ngay trước mắt cậu ta.

Anh ta đã khiến cho họ đánh nhau bằng cách đưa ra thứ thuốc với điều kiện như này hả?

Thật ra, cuộc ẩu đả giữa Han Si-hoo và Yoo Seo-ah còn chưa phải là một trận chiến thật sự.

Yoo Seo-ah lúc đó đã sắp chết, và Han Si-hoo thì không tàn nhẫn đến độ dễ dàng rút dao ra để giết người quen của mình.

Cậu chỉ đứng nhìn Yoo Seo-ah gục ngã trước mắt.

Sau chuyện đó, Han Si-hoo có hơi mất trí một chút.

Cuốn tiểu thuyết bắt đầu khi nhân vật chính ghi danh vào Học Viện.

Một nhân vật chính mang trong mình quá khứ bi thương.

Tiền đề đằng sau tính cách đặc biệt của nhân vật chính là những ký ức đau buồn.

Nhưng tôi không có ý định tạo một quá khứ rắc rối như thế.

"Tôi sẽ nói lại lần nữa, Yoo Seo-ah, em phải giết Han Si-hoo. À, không chỉ một năm thôi đâu, tôi sẽ cung cấp cho em nguồn thuốc thượng hạng trọn đời."

"Nguồn… thuốc trọn đời?"

"Em làm được chứ?"

"Umm…"

Tôi không thể giết Han Si-hoo được.

Bởi nhân vật chính đâu có yếu.

Anh ta có biết cuốn truyện này còn cả trăm chương không vậy?

Nhân vật chính sẽ không chết.

Dù có vai phản diện nào cố giết cậu ta, thì cũng sẽ chẳng bao giờ thành công.

Tôi phải may mắn lắm mới không phải chịu cái chết của một con chó rách.

Nguồn thuốc "trọn đời" có nghĩa lý gì nếu chính cuộc đời ấy lại ngắn ngủi vậy?

Gây sự với nhân vật chính chính là cách nhanh nhất để chết sớm.

Có cách nào lấy được thuốc mà không phải đối đầu với nhân vật chính không?

"Tôi cho em thời gian để nghĩ. Tôi biết em đang khó suy nghĩ vì thuốc giảm đau."

"Làm sao anh biết tôi uống thuốc giảm đau?"

"Bác sĩ luôn biết rõ bệnh nhân của mình."

"Tôi hiểu rồi."

"Suy nghĩ xem em có giết được Han Si-hoo hay không. Cậu ta là người bạn duy nhất của em nhỉ? À, chắc giờ cậu ta cũng không còn là bạn em nữa rồi."

Quá xúc phạm.

Đáng lẽ ra tôi nên kết thêm ít nhất một người bạn.

Khi đó tôi có thể vay thêm chút tiền.

Tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi liệu mình có giết Han Si-hoo không.

"...Anh thực sự sẽ cho tôi thuốc hả?"

"Bác sĩ không nói dối."

"Suốt đời luôn?"

"Em sẽ được tự do sử dụng lượng thuốc lớn hơn bây giờ suốt phần đời còn lại. Tôi thề bằng danh dự của mình."

Anh ta đặt danh dự của mình lên tôi, người vốn chẳng quan tâm đến nó.

Có vẻ anh ta cũng rất coi trọng danh dự nên đó là lời thề có thể tin được.

"Vậy thì tất nhiên..."

Tôi suýt trả lời là phải giết cậu ta, nhưng rồi lại thôi.

Người khôn ngoan không nói bừa.

Nghĩ lại thì tôi nhận ra mình đã hiểu nhầm một điều.

Đó là liệu anh ta có cho tôi thuốc trong lúc tôi đang cố giết Han Si-hoo hay không?

Có hay không?

Bác sĩ chỉ nói về phần thưởng khi giết được Han Si-hoo. Anh ta chưa từng nói sẽ hỗ trợ tôi cho đến khi chuyện đó xảy ra.

Suýt chút nữa tôi đồng ý giết người rồi.

"Vậy..."

Chỉ vừa định hỏi ông ta có cấp thuốc cho đến khi tôi giết được Han Si-hoo không.

"Tôi hiểu. Thôi đủ rồi. Thấy em do dự là tôi biết em vẫn chưa mất trí hoàn toàn."

"....."

Bác sĩ tự kết luận và cắt ngang câu hỏi của tôi.

"Trông em có vẻ còn chút tình cảm với Han Si-hoo… chắc không phải do quá liều… Thuốc ngon vậy sao? Dù thích nhưng vẫn biết kiềm chế nhỉ."

Bác sĩ nói rồi đưa một lọ thủy tinh lên bàn.

Dung dịch trong lọ lắc lư theo từng nhịp chuyển động.

Kiềm chế ư?

[8 giờ 11 phút]

Tôi có thể nhìn rõ thời gian nên có thể biết được lúc nào nên dùng. Vì tôi biết khi nào thuốc sẽ hết tác dụng.

"Thôi được. Tôi sẽ đặt em nằm lại dưới sàn, ngủ một chút đi. Tôi sẽ quay lại sớm thôi."

"Còn thuốc ngủ thì sao?"

Tôi gọi với theo bác sĩ khi anh ta sắp rời đi. Ngoài chuyện thấy dễ chịu ra, tôi thực sự rất muốn ngủ.

"Em sẽ không cần đến chúng đâu."

"Gì cơ?"

— Bốp.

Tôi cảm nhận được cú đánh mạnh vào đầu.

Nhưng kỳ lạ thay, mắt tôi đã tự động đóng lại.

Đúng như những gì bạn mong đợi từ một bác sĩ.