Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19441

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5931

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

6 73

Web Novel - Chương 2: Tôi nhận tiền mua ma túy.

Bên trong học viện, tại một quán cà phê nhỏ.

Nhân vật chính Han Si-hoo đang ngồi đối diện tôi.

Nói sao nhỉ, cậu ta có mái tóc đen, và đúng như những gì bạn mong đợi từ một nhân vật chính điển hình, trông rất đẹp trai.

Chẳng lạ gì khi có nhiều nhân vật nữ vây quanh cậu ta.

[1 giờ 45 phút]

Thời gian không còn nhiều.

"…Cậu cũng gan thật đấy, tới đây rồi mà vẫn còn cười cho được."

Giọng Han Si-hoo đầy gai góc.

Hình như cậu ta đang giận.

Chúng tôi là bạn thuở nhỏ mà nhỉ, cơ mà trông chẳng thân thiết chút nào.

"Haha…"

Đó là bởi họ thực sự đã không còn thân thiết nữa.

Rắc rối bắt đầu kể từ khi Yoo Seo-ah cố cắt đứt mối quan hệ với cậu ta.

Cô ấy đã nói những lời khó nghe để xua đuổi Han Si-hoo.

Có vẻ như Yoo Seo-ah không muốn trở thành gánh nặng của nhân vật chính.

Tôi có thể hiểu cảm giác đó.

Tôi cũng ghét phải nhờ vả người khác.

Nhưng giờ không phải là lúc để giữ thể diện.

Tôi cần tiền mua thuốc.

Phải hạ thấp lòng tự trọng thôi.

"…Yoo Seo-ah. Cách đây không lâu chính cậu đã bảo tôi cút đi còn gì."

"Umm…"

"Giờ lại tới đây để làm gì? Chính miệng cậu bảo tôi đừng bao giờ đến tìm cậu nữa cơ mà. Vậy thì tại sao?"

"Xin lỗi cậu. Tớ sai rồi."

Yoo Seo-ah đã từng xua đuổi Han Si-hoo như thế nào nhỉ?

Cô ấy đã mắng cậu ta thậm tệ.

Tôi nghĩ là cô ấy đã bảo cậu ta cứ một mình đến Học viện mà sống cho tốt đi.

Tất cả những lời đó được nói ra để ép nhân vật chính rời xa Yoo Seo-ah, nhưng trong đó cũng pha trộn cả sự bi quan lẫn mặc cảm tự ti về hoàn cảnh của bản thân.

Sau cuộc cãi vã nảy lửa ấy, Han Si-hoo không còn chủ động đi tìm Yoo Seo-ah, người đã lạnh lùng đuổi cậu ta đi.

Cậu ta còn không cố gắng để làm hòa.

Và kết quả là Yoo Seo-ah đã chết trong câu chuyện đó.

Nếu khi ấy Han Si-hoo chịu để tâm một chút đến những hành vi kỳ lạ của cô bạn thuở nhỏ, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Có lẽ cô ấy đã có thể sống tốt, chỉ cần dùng một lượng thuốc vừa đủ giống như tôi bây giờ.

"C-chuyện lần đó… tớ xin lỗi vì đã nói những lời như vậy. Tớ đã để cảm xúc lấn át… cậu tha thứ cho tớ nhé?"

Cảm giác thật lạ khi phải xin lỗi một chuyện mà tôi thậm chí còn chẳng làm.

Tôi cũng cảm thấy như đang giẫm đạp lên ước nguyện của Yoo Seo-ah, người muốn giấu đi tình trạng tồi tệ của mình trước mặt nhân vật chính.

Nhưng ai thèm quan tâm.

Bây giờ ma túy quan trọng hơn cái quá khứ đấy nhiều.

"Hmm? Xin cậu đấy. Tớ biết lỗi rồi mà."

"À, được rồi. Tôi hiểu rồi. Cậu đừng nói nữa."

"Ể, vậy là cậu tha thứ cho tớ thật hả? Cảm ơn nhé."

Cuối cùng tôi cũng có thể nới lỏng nét mặt.

Dù gì cậu ta cũng là nhân vật chính.

Tôi đoán cậu ta sẽ rộng lượng tha thứ cho tôi thôi.

Han Si-hoo có thể lớn lên trong một nơi tồi tàn như bãi rác và sớm trưởng thành hơn so với tuổi, nhưng suy cho cùng… cậu ta vẫn chỉ là một học sinh cấp 2 nhỉ?

Mà cũng sắp lên cấp 3 rồi ấy chứ.

Dù sao thì ở cái tuổi này, việc hàn gắn mối quan hệ vẫn thật dễ dàng.

"Thế… tay cậu bị gì vậy?"

"Hả?"

Cánh tay băng bó của tôi.

Nó đang thu hút ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.

"Tớ bị đứt tay."

Tôi đáp, kèm theo nụ cười ngốc nghếch.

"Bị thế nào?"

"Chỉ là vô tình va phải góc bàn thôi, không có gì đâu, cậu đừng lo."

Thực ra đống băng đó là để che đi vết thương.

Tôi đã đấm vào gương cho đến khi máu loang ra khắp mặt kính, nên dĩ nhiên là vết thương khá nặng.

Nhưng nhờ ma túy nên tôi không thấy đau.

Nếu tôi đi loanh quanh với làn da trầy trụa, chắc sẽ còn thu hút ánh nhìn hơn nữa nhỉ?

Dù sao thì đó cũng không phải vết thương nghiêm trọng kiểu như gãy xương hay gì.

Thật sự là chẳng có gì to tát.

"Được rồi. Vậy cậu đến tận học viện này chỉ để xin lỗi thôi à? Hay còn chuyện gì khác?"

"Ahaha… chuyện là…"

Khó nói hơn tôi tưởng.

Ngay cả giữa những người thân thiết, việc mở miệng để vay tiền cũng chẳng dễ dàng gì.

Huống chi chỉ mới vài phút trước hai đứa còn đang lạnh nhạt với nhau.

Chúng tôi vừa mới làm hòa.

…Hay đúng hơn là đã làm hòa nhỉ?

Han Si-hoo là người tốt, tôi tin là cậu ta sẽ hiểu.

Bình thường chẳng ai lại đi vay tiền ngay sau khi xin lỗi.

Nếu bây giờ tôi nhắc đến chuyện vay tiền sau khi xin lỗi…

Thì tôi sẽ chẳng còn chút thể diện nào mất.

Nhưng đó là sự thật mà?

Tôi thực sự xin lỗi chỉ để mượn tiền.

Tự trọng có ích gì đâu.

Thà đánh mất chút tự trọng còn hơn là chết.

"C-chuyện là, loại thuốc tớ đang uống ấy…"

"Ừ."

"Tớ không đủ tiền để mua nữa. Tớ đến để mượn cậu một ít."

"…Gì cơ?"

"Tớ sẽ trả lại cậu sau."

Tôi cúi đầu lí nhí.

Nếu chỉ là một khoản nhỏ thì đã chẳng cần làm đến mức này, nhưng số tiền tôi chuẩn bị nhắc đến quá lớn.

70.000 cho một viên.

3 triệu cho một tháng thuốc tiêm.

Ban đầu giá chỉ khoảng 100.000 thôi, nhưng bác sĩ cứ tăng dần lên với lý do là ngày càng có nhiều người tìm mua.

Tóm lại là Yoo Seo-ah đã dùng hết sạch tiền tiết kiệm.

Vì thiếu tiền nên cô ấy đã bán sạch những gì còn sót lại.

"Bảo sao tự nhiên cậu lại đến xin lỗi…"

"Xin lỗi nhé."

"Thuốc đó cậu cần bao nhiêu?"

"Khoảng 5 triệu…?"

"Hả!?"

Han Si-hoo ngạc nhiên vì số tiền đó.

Hình như hơi nhiều nhỉ?

"À không, chắc là 4 triệu? Không, 3 triệu là đủ rồi."

Tốt nhất là tôi nên hạ bớt con số xuống.

Tôi vẫn còn vài viên thuốc, chỉ cần mua thêm thuốc tiêm là đủ.

"… Loại thuốc đó đắt tới vậy hả?"

"Ừ. Bác sĩ bảo do nhiều người tìm mua nên giá tăng."

"Không thể nào. Hồi đầu cậu nói nó như cảm cúm bình thường thôi mà."

[1 giờ 25 phút]

Khi nói chuyện với nhân vật chính thời gian thậm chí còn trôi nhanh hơn.

Tôi phải mượn được tiền ở đây.

Dù sao chúng tôi cũng là bạn thuở nhỏ còn gì?

Chắc là cậu ta sẽ cho tôi mượn thôi, phải không?

"Tớ sẽ tìm cách trả cậu… nên là, được chứ?"

Nhưng liệu tôi có thể trả nổi không?

Không phải là không có cách kiếm tiền, chỉ là với cơ thể này thì rất khó.

Thực tế là sau khi uống thuốc, tôi thường trở nên khá uể oải, chẳng muốn cử động gì cả.

Ra ngoài thì cơn phê lại tan nhanh hơn.

Thói quen hằng ngày của tôi rúc vào góc phòng rồi cười một mình.

Thôi thì, đã nói sẽ trả thì phải nghĩ cách vậy.

Chỉ mong Han Si-hoo tin lời tôi nói.

"Tôi không hiểu. Từ trước đến giờ cậu có bao giờ thiếu tiền mua thuốc đâu?"

"Giá thuốc tăng mạnh lắm."

"Khó tin thật."

Rõ ràng là cậu ta không tin tôi.

Hẳn là cậu ta không thể tin được việc một loại thuốc giá 100.000 lại có thể tăng vọt lên vài triệu chỉ trong vài tháng.

Đến tôi còn không tin nổi cơ mà.

Nhưng xét đến hiệu quả của nó thì mức giá ấy cũng có thể hiểu được.

Dù có cảm thấy tệ đến thế nào, thì chỉ cần tôi uống thuốc là mọi thứ lại ổn.

Tâm trí tôi có mụ mị đi đôi chút, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để không phát điên.

"Thật ra thì giờ tớ đang dùng loại khác."

Loại cần có ống kim để tiêm ấy.

Thứ đó đắt kinh khủng.

"....."

Han Si-hoo nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

Trong mắt cậu ta, chắc trông tôi thảm hại lắm.

"Tớ… tớ sẽ trả thật mà…"

Nếu cậu ta cự tuyệt, nếu cậu ta bỏ qua tình bạn thuở nhỏ và từ chối cho mượn tiền, thì tôi chỉ còn cách vay nặng lãi, và chuyện đó chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Thế giới này vốn chẳng tử tế với ai.

Bây giờ, người duy nhất tôi có thể trông cậy vào chỉ có mình nhân vật chính, Han Si-hoo.

"…Cậu cần 5 triệu đúng không?"

Sau một hồi im lặng suy nghĩ, cuối cùng Han Si-hoo cũng lên tiếng.

"Hả? Ừm."

Cậu ta định cho tôi mượn thật sao?

Dù gì cậu ta cũng là nhân vật chính mà.

"Tôi chuyển vào tài khoản cậu rồi đấy."

Cậu ta nói sau khi mất một chút thời gian để thao tác trên điện thoại.

Tôi không có điện thoại để kiểm tra, nhưng tôi tin là Han Si-hoo đã chuyển.

Có vẻ cậu ta biết số tài khoản của Yoo Seo-ah.

"Ừm, cảm ơn vì đã cho tớ vay…"

"Tôi không cho vay."

"Hể?"

"Tôi cho cậu luôn, không cần trả lại đâu."

"Thật hả?"

Tình bạn thời thơ ấu của họ sâu đậm đến mức ấy sao?

Đúng là nhân vật chính có khác.

Một nụ cười suýt nữa đã hiện trên môi tôi.

"Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. Từ giờ hai ta đừng dính dáng gì đến nhau."

"Hả…?"

"Cầm tiền rồi biến đi."

"Uhh…"

Đó là khoảnh khắc một nửa mối quan hệ ít ỏi của Yoo Seo-ah biến mất.

Tôi phải thảm hại đến mức nào để cậu ta có thể nói ra những lời ấy vậy?

Ngay cả tôi cũng thấy khó chịu nếu có ai đó đến mượn tiền và trông người đó chẳng có một chút nào là sẽ trả lại.

Có phải tôi vừa đánh đổi cả tình bạn tuổi thơ chỉ để lấy tiền không?

Không thể cười nổi.

Mọi chuyện quá khác so với những gì tôi nghĩ.

"Sao? Thấy khó nghe hơn lúc tự mình nói ra hả?"

"......"

Bầu không khí lúc này… rất giống cái lúc Yoo Seo-ah xua đuổi Han Si-hoo.

Đúng là gieo nhân nào, gặt quả nấy.

Nhưng dù trong tình cảnh này cậu ta vẫn đưa tiền cho tôi, điều đó chứng tỏ Han Si-hoo vẫn là một người tốt.

"Nói thật… tôi rất thất vọng về thái độ của cậu. Tôi không biết cậu cần nhiều tiền vậy để làm gì. Có thể là cờ bạc hay gì đó… Nhưng thôi, tóm lại là từ giờ đừng gặp nhau nữa. Tôi sẽ tiễn cậu ra cổng. Tạm biệt."

Nói rồi Han Si-hoo đứng dậy khỏi ghế.

Cậu ta không tin khi tôi nói đó là tiền mua thuốc.

"Ahah…"

Giữa bầu không khí nặng nề ấy, tôi lại bật ra một tiếng cười rỗng tuếch.

Han Si-hoo nhìn tôi, ánh mắt cậu ta trông càng đầy thương hại hơn.

[45 phút]

Có lẽ vì áp lực tinh thần quá lớn nên thời gian đã chạy nhanh hơn.

Giờ nghĩ lại, tôi còn phải mượn tiền đi về nữa.

Nhưng nhìn tình hình thế này, muốn mở miệng để hỏi thêm tiền cũng khó.

'Cậu có thể cho tớ mượn thêm ít được không? Tớ cần tiền để về!'

'Bây giờ tớ chưa thể rút tiền trong tài khoản được… nên cậu cho tớ ít tiền mặt nhé.'

'Cậu gọi giúp tớ một chiếc taxi được không?'

Tôi liệt kê vài cách trong đầu.

Dù nói kiểu gì thì nghe vẫn thật thảm hại.

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Ừm, Si-hoo này."

Tôi gọi tên nhân vật chính khi cậu ta đang đi phía trước mình.

"Gì nữa?"

"Cậu có thể cho tớ mượn chút tiền đi xe được không?"

"…Đi xe? Thế cậu đến đây bằng gì?"

"Tớ đi bộ."

"Haha, thôi đi. Cậu hơi quá đáng rồi đấy."

"...."

Tôi hiểu mà.

Thực ra thì nếu là tôi, chắc tôi cũng chẳng cho mượn.

Nghe chẳng khác nào tôi đang cố moi thêm tiền từ cậu ta.

"Chào nhé. Từ giờ đừng gặp nhau nữa. Tôi nói thật đấy."

"Ah…"

Tôi chỉ biết đứng một mình trước cổng học viện sau lời từ biệt đó.

Tôi tháo tấm thẻ đeo trên cổ rồi trả lại cho bảo vệ.

Anh ta còn nói gì đó đại loại như trông tôi tươi cười thế kia, chắc là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ…

Tôi đứng ngây người một lúc trước khi lấy lại bình tĩnh.

"Về kiểu gì bây giờ?"

Phải đi bộ thật sao?

[31 phút]

Không thể nào.

30 phút, ngay cả đi bằng phương tiện công cộng cũng chẳng kịp.

Dù tôi có uống toàn bộ số thuốc mang theo thì vẫn chẳng đủ thời gian để đi bộ về.

Tôi đã nghĩ ít nhất cũng có thể xin được tiền đi taxi.

Nhưng Han Si-hoo tức giận hơn tôi tưởng.

Tiếc là tôi không còn nhiều thời gian để dỗ cậu ta.

"Nếu biết trước thế này… mình đã mang theo ống tiêm."

Mọi dự đoán của tôi đều sai bét.

Tôi đã tốn nhiều thời gian hơn tưởng tượng.

Và bây giờ tôi không còn một đồng nào để đi về.

Cũng chẳng thể mượn tiền ai khác.

Tôi đâu quen biết ai trong học viện này.

Ngay cả gã bảo vệ, người vừa nãy còn nói chuyện với tôi, giờ cũng biến mất chẳng thấy đâu.

Tôi đoán là mình vẫn phải đi rồi.

Tôi đếm số thuốc còn lại rồi bắt đầu bước về nhà.

Ít nhất tôi đã từng đi con đường này một lần,

nên chắc sẽ không lạc.

Nếu thuốc hết tác dụng giữa chừng thì sao?

Tôi sẽ dùng thuốc giảm đau.

Tôi đã mang theo để phòng khi có chuyện như này.

Loại thuốc ấy rất quý giá nên tôi vốn không định dùng bừa, nhưng giờ thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nhưng quan trọng nhất là… tôi đã có đủ ma túy cho tháng sau.

Chỉ riêng việc đó thôi cũng đã đủ để tôi quên hết mọi chuyện tồi tệ khác.

Thêm một tháng hạnh phúc.

Tôi không kìm được phấn khích mà bật cười.

Nếu có thể giữ được sự tỉnh táo như này mãi mãi…thì thật tuyệt biết bao.