Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19441

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5931

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

6 73

Web Novel - Chương 4: Ra ngoài rất nguy hiểm.

May mắn là tôi không cần băng đầu.

Nhờ có bác sĩ nên tôi đã tỉnh dậy trong một buổi sáng thật sảng khoái.

Dù tôi vẫn chẳng biết được vì sao anh ta lại đến nhà mình…

Nhưng cũng chẳng cần bận tâm đến mấy chuyện vặt vãnh đó làm gì.

Tôi chỉ cần tận hưởng hiện tại là đủ.

Đấy là nếu tôi có thể.

Tôi đâm kim tiêm vào cánh tay.

Cánh tay tôi giờ chi chít vết kim, trông đến phát sợ.

Tôi không nghĩ kim tiêm được thiết kế để bị đâm vào cơ thể nhiều đến thế này.

Trước khi nỗi sợ kịp lan rộng thêm, tôi đã tiêm thuốc vào.

[8 giờ 32 phút]

Đương nhiên là một khi thuốc ngấm, mọi lo âu của tôi đều bay biến đi mất.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng đôi chút.

"Đói quá."

Tôi lẩm bẩm, ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi chưa ăn gì.

Đó là nhược điểm duy nhất của thứ thuốc này.

Nó làm tôi quên mất cảm giác đói, nên tôi vẫn thường hay bỏ bữa.

Vậy nên giờ là lúc cho một bữa ăn muộn.

Chỉ cần nấu đại mấy thứ còn sót lại trong nhà là được.

Hẳn là giờ Han Si-hoo đang ăn một bữa sáng thịnh soạn ở học viện.

Còn bác sĩ, anh ta giàu mà, chắc là đang ngồi ở cái nhà hàng sang trọng nào đó rồi.

Và còn…

Tôi chẳng còn ai để so sánh.

Kể hết dàn nhân vật trong tiểu thuyết ra thì dài lắm.

Tôi chỉ có thể chắc chắn một điều, đó là chẳng mấy ai ăn uống thảm hại như tôi.

"Chẳng còn gì cả."

Tôi có một ít đồ ăn vặt ở góc kệ, nhưng chúng đã hết từ lâu.

Đến cả mấy món quá hạn tôi cũng đã bỏ vào bụng.

Ở đây chẳng có tủ lạnh.

Cũng chẳng có nồi cơm điện.

Tôi không thể nấu ăn được.

Mỉa mai thay, nhân vật chính, cái người suốt ngày ở bên ngoài và chẳng bao giờ phải nấu ăn, lại có hẳn một căn bếp đầy đủ tiện nghi.

Còn có cả tủ lạnh nữa chứ.

Còn tôi thì sao?

Suốt ngày ru rú trong nhà, vậy mà lại chẳng có nổi một dụng cụ nấu nướng nào.

Nguyên liệu thì càng không.

Nghèo cũng là một cái tội à?

"Ah, tìm thấy rồi."

Tôi phát hiện một lon cá ngừ ở góc kệ.

Hôm nay đành ăn tạm vậy.

Tôi bật nắp lon rồi dùng thìa múc ăn luôn.

Tiền Han Si-hoo đưa tôi vẫn còn, đáng ra tôi nên ra ngoài mua gì đó ăn... nhưng thú thật, ra đường phiền phức lắm.

Thuốc cũng nhanh hết tác dụng nữa.

"Mình đâu phải mèo con, một lon cá ngừ thì sao mà đủ..."

Vẫn đói quá đi mất.

Nếu chỉ cần một lon cá là no, thì ngay từ đầu tôi đã chẳng thấy đói.

Hay là ra ngoài nhỉ?

Rút ít tiền, ghé cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị rồi mua chút đồ ăn.

Nghe thôi đã thấy mệt.

Với lại, tôi vốn chẳng thích ra ngoài.

Yoo Seo-ah "nguyên bản" có lẽ từng thích hoạt động ngoài trời, nhưng việc tôi tự nhốt mình trong phòng cả ngày đã thành thói quen rồi.

Và kỳ lạ là tôi lại cảm thấy thế dễ chịu hơn khi ở mình.

[8 giờ 1 phút]

Tôi vẫn có thể ra ngoài miễn là có thuốc, nhưng cảm giác vẫn cứ kỳ kỳ.

Từ lúc về đến giờ còn chưa rửa mặt gì cả.

Giá mà Han Si-hoo chịu đưa thêm chút tiền xe thì có lẽ tôi đã tiện đường ghé siêu thị.

Tất cả là lỗi của nhân vật chính.

Bị bạn thuở nhỏ hắt hủi đôi chút mà đã dỗi luôn rồi.

Cậu ta không nghĩ cô ấy hoàn toàn có thể là tsundere hay sao?

Tất nhiên là tính cách của Yoo Seo-ah chẳng giống tsundere chút nào.

Han Si-hoo chắc cũng biết điều đó.

"Sắp hết thuốc rồi."

Chắc chỉ còn 3, 4 liều nữa là cùng.

Nhưng tôi không lo.

Bởi vì bác sĩ nói sẽ ghé qua lần nữa, nên đợi đến lúc đó rồi lấy thêm cũng được.

Trước hết, tôi cần phải dọn dẹp một chút rồi ra ngoài mua đồ ăn.

Tôi không thể bản thân chết đói được.

***

Tôi không chết đói. Nhưng tôi vẫn sẽ chết.

Giờ tôi đang nằm sõng soài ngoài đường, cơ thể co lại như một quả bóng.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tình cờ liếc qua vài học sinh của học viện đang đi ngang qua.

Không ngờ lại thấy bọn họ ở gần khu ổ chuột này.

Xung quanh chẳng có ai khác.

Một nam, một nữ, cả hai đều mặc đồng phục học viện.

Họ đi từ hướng ngược lại, trông như đang trên đường đi làm nhiệm vụ gì đó.

Nhìn vũ khí mang theo, có lẽ họ định đi săn quái vật.

Nghĩ lại thì, hình như dạo này xuất hiện tin đồn có một hầm ngục mới mở. Có phải là vì nó không nhỉ?

Tôi đi chậm lại rồi nhìn chằm chằm về phía họ, sau đó một cậu học sinh to con bất ngờ đổi hướng rồi đi thẳng về phía tôi.

Tôi giật mình, định lẩn đi mất nhưng đã quá muộn.

"Này."

"Hả? Gọi tôi à?"

Cậu ta dùng giọng trịch thượng.

"Phải, mày đấy. Mày tưởng bọn tao không thấy mày nhìn lén à?"

Cái giọng hách dịch ấy khiến tôi cứng người.

"Hả?"

"Sao cái thằng tóc trắng đó lại cử nhiều tai mắt đến thế nhỉ?"

"T–Tai mắt...?"

"Đừng có giả ngu."

—Bốp!

"Gah?"

Một tiếng trầm đục vang lên cùng cơn đau nhói chạy dọc bụng tôi.

Gì vậy, tôi vừa bị đấm ư?

Cảm giác như lon cá ngừ tôi ăn hồi sáng sắp bị tống ra ngoài đến nơi.

Dù thuốc có làm giảm bớt cảm giác, thì nó vẫn đau chết đi được.

Hai chân tôi mềm nhũn rồi sụp xuống nền đường.

"Hah, hức."

Tôi cố hít thêm một hơi.

Ah, suýt nữa thì chết thật rồi.

Chẳng nói chẳng rằng đã đấm người ta giữa đường, chuyện như thế mà cũng xảy ra được à?

Khó mà tin được đây lại là một quốc gia có luật pháp.

"Gì chứ, là dân thường hả?"

Quả là một câu nói vô lý ngay sau khi đánh ai đó.

"Edan! C-cậu làm cái quái gì thế!?"

Cô học sinh còn lại cuối cùng cũng chạy tới.

"Gì? Cậu bảo phải cẩn thận với mấy đứa tai mắt cơ mà? Rằng tụi nó hay lẩn quanh khu này còn gì?"

"Tôi đâu bảo cậu đánh người qua đường! Ít nhất cũng phải xác nhận trước đã chứ!?"

"Tôi có kiềm chế rồi đấy, chắc không sao đâu."

Giọng cô gái đầy trách móc, còn giọng cậu kia thì rõ ràng là đang lúng túng.

"Là dân thường đó!"

"Chính cậu bảo tôi phải cảnh giác với mấy đứa tai mắt cải trang thành người dân còn gì!"

Tôi cố chống tay gượng dậy khỏi mặt đất trong khi hai người họ cãi nhau.

Nhưng cơn đau vẫn không hề giảm.

"Này, cậu ổn chứ?"

"…Ah."

[4 giờ 32 phút]

Cú sốc vừa rồi khiến thời gian của tôi tụt mạnh

[4 giờ 27 phút]

Và nó vẫn đang trôi nhanh hơn bao giờ hết.

Ổn á?

Trông tôi giống ổn lắm hả?

"Này, tôi hỏi là cậu có ổn không—"

"Edan, cậu im lặng một chút đi."

Có gì đó không ổn.

Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy tệ hơn.

Không còn thấy dễ chịu.

Không còn thấy hạnh phúc nữa.

Nhưng tôi đã chuẩn bị cho những lúc thế này.

Tôi có mang theo một liều khẩn cấp.

Chỉ cần thò tay vào túi—

"Ah, mình không mang theo thuốc…"

"Hả?"

Nằm sấp trên mặt đất, tôi lục tung túi áo và túi quần, nhưng tất cả đều trống rỗng.

Mới ra khỏi nhà chưa được bao lâu mà đã sắp chết rồi.

Vì thế nên tôi mới ghét ra ngoài đấy.

"Heh… heheh."

Tình cảnh này khiến tôi không nhịn được mà bật cười.

Tại sao tôi lại thảm hại đến vậy?

Tôi còn chẳng biết mình bị đánh vì lý do gì.

Đó là lý do tôi ghét ra ngoài đấy.

"Sellia, hình như cô ta bị điên rồi."

"Tất cả là lỗi của cậu đấy. Giờ tính sao hả?"

"Nhưng mà…"

Cuối cùng tôi vẫn không thể đứng dậy nổi.

Dù vậy, tôi vẫn kịp biết được tên của hai người họ.

Cô gái tên là Sellia, còn cậu trai là Edan.

Tôi đã từng thấy hai cái tên đó trong tiểu thuyết.

Nhưng… thế thì sao chứ?

Chẳng có nghĩa lý gì cả.

Tôi quyết định cứ nằm bẹp ra như thế.

Cảm giác giống như bị ném vào làn nước lạnh trong khi vẫn còn nằm trên giường.

Tôi muốn trở về giường nhưng không thể.

Tôi cần thuốc.

Thuốc vẫn còn trong cơ thể, nên tôi vẫn đủ tỉnh táo để suy nghĩ.

[3 giờ 43 phút]

Nhưng ngay cả thứ đó cũng đang dần cạn kiệt.

"Phải làm sao đây? Có nên gọi xe cấp cứu không?"

"Thôi kệ đi. Nhìn là biết người của khu ổ chuột rồi."

"Cậu nói gì vậy—"

Câu nói của cô gái bị cắt ngang bởi một giọng nói đã chen vào đúng lúc.

"Đủ rồi."

Một giọng nói quen thuộc.

"Anh là ai?"

"Tôi là người giám hộ của cô bé này. Học sinh của học viện mà lại đi hành hung người khác à… Được rồi. Lần này tôi bỏ qua, mấy cô cậu đi đi. Tôi sẽ xử lý chuyện này."

Bác sĩ thản nhiên tự nhận là người giám hộ của tôi.

"Ah… vâng. Xin lỗi ạ. Cậu còn làm gì vậy, Edan? Mau xin lỗi người ta đi."

"X–Xin lỗi."

Sellia và Edan cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Trông họ có vẻ nhẹ nhõm sau khi giải quyết xong rắc rối.

Chỉ còn lại hai người: tôi nằm sõng soài trên mặt đất, và bác sĩ.

"…Sao anh lại ở đây?"

Anh theo dõi tôi à?

Thông thường trong mấy tình huống nguy cấp như này, đáng lẽ phải là nhân vật chính xuất hiện cứu tôi mới đúng, nhưng người đó lại là bác sĩ.

"Tôi đang trên đường đến nhà em, Seo-ah. Tôi có nói là sẽ ghé sớm mà, nhớ chứ? Nhưng không ngờ tôi lại gặp em đang nằm gục dưới đất thế này."

"Nếu anh có thuốc thì làm ơn cho tôi một viên được không?"

"Đây."

Bác sĩ lấy ra một viên từ túi xách rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy rồi lập tức nuốt xuống.

Tâm trạng tôi dần khá hơn.

Cơ thể cũng trở lại bình thường như thể chưa từng bị đánh.

"Chắc vì đang mùa tốt nghiệp ở Học viện nên học sinh nào cũng khát điểm."

Bác sĩ nói.

"Ahaha…"

Phải rồi, Han Si-hoo lên cấp 3 vào thời điểm Yoo Seo-ah chết.

Nghĩa là giờ bọn họ đang trong kỳ thi tốt nghiệp cấp 2.

"Đứng dậy nổi không?"

"Được."

Tôi chống tay ngồi dậy.

Có lẽ nhờ thuốc nên cơ thể tôi đã khỏe hơn đôi chút.

Dù vẫn còn buồn nôn.

"Một người bình thường nhưng ăn trọn cú đấm chứa đầy mana… Hmm, nếu báo lên Học viện có khi em sẽ được bồi thường đấy."

"Bồi thường?"

"Nhưng tôi không khuyến khích em làm vậy. Bởi báo cáo từ một cư dân của khu ổ chuột khả năng cao là sẽ bị phớt lờ."

"Ra là vậy…"

Khoảng cách giàu nghèo, một hệ thống giai cấp vô hình.

Thế giới này thật bất công.

Có người sắp chết vì không được dùng ma túy, trong khi kẻ khác lại có thể sử dụng bạo lực theo ý muốn.

"Thôi, quay về chỗ em rồi nói chuyện nhé. Tôi có mua chút đồ ăn từ siêu thị, ta có thể ăn cùng nhau."

"Wow."

Lạ thật. Trước giờ bác sĩ chưa bao giờ tỏ ra tốt bụng đến thế. Nhưng… nếu đã chủ động mang đồ ăn đến, vậy thì chắc anh ấy là người tốt rồi.

"Về hai học sinh lúc nãy… sắp tới em sẽ được gặp lại họ đấy."

"Hả?"

"Tôi nghĩ em muốn trả thù."

"Trả thù?"

"Phải. Em không tức giận hả? Bị đánh vô cớ mà vẫn bình tĩnh cho được, em đúng là hiền thật đấy, Seo-ah."

Không túc giận ư?

Nói thật là tôi cũng chẳng quan tâm.

Với lại, nhờ phê thuốc nên bây giờ tôi đang thấy rất dễ chịu.

À, nhưng nghĩ lại cú đấm vào bụng khi đó… đúng là có hơi tức thật.

Nó đã làm giảm tác dụng của thuốc mà.

[3 giờ 56 phút]

Viên thuốc bác sĩ đưa giúp tôi hồi phục được chút ít, nhưng thời gian đã giảm đi gần một nửa.

Nghĩ đến chuyện đó, cơn giận trong tôi lại trỗi dậy.

"Dù có muốn trả thù thì tôi cũng chẳng có chút sức mạnh nào cả. Tôi không phải Người Thức Tỉnh, tôi chỉ là…"

"Tôi có thể cho em sức mạnh nếu em muốn."

"Gì cơ?"

"Có loại thuốc có thể ban cho em sức mạnh như Người Thức tỉnh. Điểm yếu duy nhất là chúng cực kỳ gây nghiện, nhưng với khả năng tự chủ như Seo-ah, thì tôi tin là sẽ không gặp vấn đề gì."

"Thứ như vậy… thực sự tồn tại sao?"

Một loại thuốc có thể biến người thường thành Người Thức tỉnh, đổi lại là nghiện nặng hơn một chút.

Nếu thật sự có thứ như thế, thì tôi muốn thử.

Không biết cảm giác có sức mạnh như Han Si-hoo sẽ thế nào nhỉ?

"Tôi sẽ sớm đưa cho em. Có thể em sẽ sở hữu sức mạnh phi thường, đủ để sánh ngang học sinh của học viện, thậm chí là cả Han Si-hoo. Rồi mọi người sẽ thấy được sự tuyệt vời của em, Seo-ah ạ."

"Wow."

Dù không hiểu ý anh ta lắm, nhưng tôi vẫn khá phấn khích vì chuyện đó.