Tôi về nhà cùng bác sĩ.
Anh ta nói có mang theo đồ ăn nên tôi hy vọng sẽ đó sẽ là một bữa ăn ngon.
Nhưng bác sĩ đã tẩm thuốc vào đồ ăn.
Đến khi nhận ra thì tôi đã chẳng thể làm gì được nữa.
Tôi đói.
"Bốn ngày nữa là đến buổi lễ tốt nghiệp của Học viện. Đối với Han Si-hoo, có thể gọi đó là lễ thăng chức. Đây là thời điểm tốt nhất để lẻn vào Học viện."
Bác sĩ nói sau khi chúng tôi ăn xong.
"Vậy à."
"Bây giờ em có cảm thấy đủ sức để làm gì đó không?"
"Có. Thuốc gì vậy? Tôi thấy lạ lắm."
Trên miếng thịt có nước sốt, tôi nghĩ anh ta đã làm gì đó với nó.
Nó có vị khá kỳ quặc.
"Đó là loại thảo dược làm khuếch đại một số cảm xúc nhất định. Tôi đã nhờ một Người Thức Tỉnh giỏi mấy chuyện này bào chế cho đấy."
Khuếch đại cảm xúc.
Có vẻ đúng là như vậy.
Tất cả những cảm xúc chôn sâu trong tôi bỗng cuộn trào lên.
Tự ti, sợ hãi, thù hằn, đau đớn, trống rỗng,...
Thế nhưng lạ thay, tôi không thấy muốn chết.
Ngạc nhiên là trong lúc thuốc vẫn còn có tác dụng tôi lại có thể cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc đến thế.
"Nhưng tại sao lại là cái này?"
"Vì loại thuốc Seo-ah vẫn thường hay uống, về cơ bản là làm tê liệt cảm xúc của em."
"Vậy thì sao chứ?"
"Tôi nghĩ cách này sẽ giúp em có thêm động lực. Em có thể cảm nhận cảm xúc rõ ràng hơn, kiểu vậy."
Động lực?
Tôi cảm nhận được nhiều cảm xúc khác nhau.
Khác hẳn với cảm giác khi thuốc hết phê.
Tôi không thấy muốn chết.
Nếu có, thì tôi thà giết ai đó còn hơn.
"Ừ, tôi bắt đầu có thôi thúc muốn giết người rồi."
"Đó là chuyện bình thường. Thực ra nó từng bị các tổ chức quân sự sử dụng bất hợp pháp."
"Aha...?"
Anh ta đưa tôi thứ gì thế này?
Có thêm động lực ư?
Tôi không biết nó đang thúc đẩy tôi vì điều gì, nhưng lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi có thể trải nghiệm đủ loại cảm xúc.
"Bây giờ em thử nhớ lại cậu nam sinh ở Học viện xem? Em cảm thấy thế nào? Có cảm giác muốn trả thù không?"
"Umm, tôi muốn trả thù."
"Tôi hiểu rồi. Em có thể kiểm tra xem ở bụng mình có vết thương nào được không?"
À, chỗ mà tôi bị đánh lúc trước ấy hả?
Tôi vén áo lên để kiểm tra.
"Ah, bầm rồi…"
Có một vết bầm xanh thẫm trên bụng tôi.
May là không gãy xương.
Trông có vẻ chỉ cần cử động thôi cũng sẽ đau, nhưng nhờ thuốc nên cũng không đau nhiều lắm.
"Vết thương lớn hơn tôi tưởng. Còn giờ, em nghĩ gì về cậu nam sinh đó?"
"Uh, tôi muốn giết hắn ta ngay bây giờ."
"Đó là điều em nên làm."
Tôi muốn giết hắn ta.
Không, dù bị đánh đến bầm bụng, thì tôi cũng không nên muốn giết người vì cái lý do đó.
Nó không phải là thứ đủ để thôi thúc cơn giận muốn giết người của tôi.
Cảm giác như có thứ gì đó đang kích thích não tôi một cách cưỡng bức.
"Ah…"
Tôi vừa thấy thoải mái vừa thấy khó chịu.
Thoải mái và khó chịu.
Hai cảm xúc mâu thuẫn khiến đầu tôi nóng lên.
"Vậy, giờ em có muốn giết Han Si-hoo không?"
"...Si-hoo?"
Lại là câu hỏi đó?
Nó không phải câu anh ta chỉ hỏi một lần là xong.
Cảm giác khác hẳn so với lần tôi nghe câu hỏi đó vào giữa đêm.
Tôi đoán suy nghĩ của mình bây giờ hơi quái là do thuốc, nhưng…
"Trước đây tôi đã hỏi em chuyện này rồi, nhưng lần này tôi muốn đưa ra những điều kiện tốt hơn."
"Điều kiện tốt hơn?"
"Tôi sẽ đảm bảo em có thể nhận được thuốc mọi lúc, mọi nơi. Hơn nữa, tôi dự định chu cấp cho em thức ăn, quần áo và chỗ ở. Tất nhiên là với điều kiện em phải giết Han Si-hoo."
Thuốc, thêm cả thức ăn, quần áo và chỗ ở.
Chắc chắn là lựa chọn tốt hơn so với việc chỉ được cho mỗi thuốc.
"Chà…"
Tôi không rõ phần thưởng sẽ được trao sau khi tôi giết Han Si-hoo, hay là tôi sẽ nhận được trong lúc đang cố giết cậu ta.
"Có vẻ em vẫn còn phân vân, tôi giúp em một chút nhé."
"Không cần…"
"Em còn nhớ lần trước đã nói gì với Han Si-hoo không? Cái lúc em lạnh lùng đuổi cậu ta đi ấy."
"....."
Tôi định hỏi cụ thể về các điều khoản, nhưng anh ta không cho tôi cơ hội mở miệng.
Dù sao anh ta đã hỏi liệu tôi có nhớ đã nói gì với Han Si-hoo, vậy thì thử nhớ lại xem nào.
Lược bỏ những câu chửi thề Yoo Seo-ah đã nói.
'Thích trốn đến Học viện lắm hả? Thích hưởng thụ một mình đến thế hả?'
'Sao cậu cứ đến đây rồi lừa dối tôi mãi vậy?'
'Nếu không có cậu, có lẽ đời tôi đã tốt hơn bây giờ!'
'Sướng nhỉ, đến học viện với tư cách là một Người Thức Tỉnh.'
'Tôi không cần sự giúp đỡ chết tiệt của cậu.'
'Cút đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.'
…
Cũng khá nhiều đấy chứ.
Nhìn nỗ lực của cô bạn thuở nhỏ đã cố gắng đuổi Han Si-hoo đi kìa.
Tại sao cô ấy lại làm điều vô nghĩa như thế?
"Tôi muốn khóc quá."
Cảm xúc của Yoo Seo-ah trào lên.
Một giọt nước mắt sắp rơi.
Hối hận và buồn bã cuộn xoắn vào nhau.
Cùng với một chút tự ti, và tức giận.
Sau khi nói hết những lời đó, Yoo Seo-ah lại đi vay tiền cậu ta. Gan thật.
Giờ tôi mới thấy thuốc đã làm tê liệt cảm xúc đến mức nào.
"Bây giờ thử nghĩ về cái cách mà Han Si-hoo đối xử với em đi, Seo-ah."
Nhân vật chính đã đối xử với tôi thế nào ư?
Cậu ta đối xử với tôi ra sao nhỉ?
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện lần trước khi tôi đến Học viện.
–Tôi không hiểu. Trước đây cậu chưa bao giờ thiếu tiền mua thuốc còn gì?
–Cậu thực sự hết cứu rồi nhỉ?
–Hai ta đừng dính dáng gì đến nhau nữa.
Đó là những gì tôi đã nghe được sau khi đi từ nhà đến Học viện.
3 giờ đi bộ dài đằng đẵng…
Nhớ lại chuyện đó khiến tôi bực bội.
Tại sao nhân vật chính lúc nào cũng là người duy nhất hạnh phúc?
Tại sao tôi phải trở thành Yoo Seo-ah và chịu khổ cực?
Có người cả đời vật lộn mà chẳng được gì, còn người khác lại có tất cả mọi thứ một cách dễ dàng.
Thế giới vốn luôn bất công.
Tôi nên dồn cơn giận của mình lên đầu nhân vật chính.
Chính cậu ta là người đứng giữa sự bất công và nhận hết mọi lợi ích.
Han Si-hoo là nhân vật chính nên cậu ta có thể làm bất cứ điều gì.
Nhân vật chính trong cuộc đời tôi đáng lẽ phải là tôi, nhưng đó lại là Han Si-hoo.
Không, nếu tôi không thể làm nhân vật chính, thì chí ít hãy cho tôi một vai khác tốt hơn.
Tại sao tôi phải là cô bạn thuở nhỏ nghiện ngập…
Một con nghiện ma túy cơ chứ?
Không, không đúng.
Tôi không nghiện?
Tôi chỉ dùng một lượng vừa phải.
Hơn nữa, đây không phải ma túy, chỉ là thuốc bình thường.
Vấn đề duy nhất vẫn chỉ là có kẻ như nhân vật chính tồn tại trên thế giới này.
Mọi chuyện xảy ra chỉ mục đích xây dựng cho quá khứ bi kịch của nhân vật chính.
Nếu Han Si-hoo không tồn tại ngay từ đầu, thì Yoo Seo-ah đã chẳng bao giờ rơi vào tình cảnh này.
Đó là sự thật.
Lý do Yoo Seo-ah bắt đầu uống thứ thuốc đáng chết này là vì nhân vật chính.
Dù Han Si-hoo có lẽ chẳng hề hay biết.
"Giờ nghĩ lại, tất cả đều là lỗi của Han Si-hoo."
Đúng vậy. Tất cả là lỗi của nhân vật chính.
Sao lại thế nhỉ?
Bởi vì… đó là lỗi của nhân vật chính.
"Em có muốn giết anh ta không?"
"Có!"
"Quyết định tuyệt vời. Thật tốt khi em có động cơ rõ ràng. Ngay cả tôi cũng không thích bắt ai đó chiến đấu mà không có mục đích."
"Chiến đấu?"
"Tôi đã nói với em rồi còn gì? Ngay cả người bình thường cũng có thể trở thành Người Thức Tỉnh. Chỉ cần chơi chút thuốc thôi."
"Vậy là tôi sẽ dùng loại thuốc đó rồi đi đánh nhau với Han Si-hoo hả?"
"Tất nhiên là không rồi. Em chỉ cần gặp Si-hoo và nói chuyện một chút. Không cần phải đánh nhau làm gì."
Nói chuyện một chút?
Nhưng lúc trước anh ta đã bảo tôi phải giết Si-hoo cơ mà?
Tôi nhớ lại phân đoạn trong tiểu thuyết, khi Yoo Seo-ah gặp Han Si-hoo.
Yoo Seo-ah đã cố tấn công Han Si-hoo bằng cơ thể dị thường của mình.
Nhưng gọi đó là một cuộc chiến… vì một bên có vẻ là đang kiềm chế.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác với tiểu thuyết.
Không như Yoo Seo-ah bản gốc, tôi khỏe mạnh.
Tôi chưa từng quá liều lần nào.
Tình trạng thể chất của tôi cũng không đến nỗi tệ.
Việc tôi không cảm thấy đau đớn đã chứng tỏ điều đó.
Tình trạng của tôi tốt hơn nhiều so với Yoo Seo-ah trong truyện.
Dù có tức đến đâu, tôi cũng sẽ không vội nhào tới giết Han Si-hoo.
Chắc sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng nhỉ?
"Dù sao thì, như tôi đã nói, lễ tốt nghiệp của Học viện sẽ diễn ra sau bốn ngày nữa… Khi đó tôi sẽ đưa cho em thuốc thức tỉnh. Còn các loại thuốc cần thiết khác thì em đã dùng cùng bữa ăn rồi, nên cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Thực ra tôi muốn đi tìm Han Si-hoo ngay bây giờ.
Cái thôi thúc muốn trút ra tất cả những cảm xúc chất chứa trong lòng đang cuộn trào.
Anh ta gọi nó là khuếch đại cảm xúc, và hiệu quả thì thật kinh khủng.
"À, còn nữa. Có vẻ em sắp hết thuốc thường dùng nên tôi có mang theo đây."
Bác sĩ lấy từ túi ra một lọ chất lỏng màu xanh.
"Đây là loại thuốc mới."
[37 phút]
Tôi liếc nhìn thời gian còn lại.
Vừa đúng lúc để tiêm một liều mới.
"...Thuốc mới ư?"
"Có thể em đã bị tổn thương nội tạng khi ăn quả đấm vừa nãy. Loại thuốc này giúp vết thương lành nhanh hơn, đồng thời về lâu dài nó cũng tăng tốc độ hồi phục. Nó sẽ hữu ích cho những việc em làm sắp tới."
"Ra vậy."
"Nó gây nghiện hơn một chút so với loại trước, nhưng chắc không sao đâu. Tôi tin là em sẽ dùng nó một cách khôn ngoan. Liều lượng vẫn giống như cũ."
"Vậy, thuốc này giá bao nhiêu…"
"Không cần trả tiền. Chỉ cần lời hứa giết Han Si-hoo của em là đủ."
"Wooow."
Được cấp thuốc miễn phí cả đời!
Nhưng… liệu có sao không, nếu tôi đã cố gắng mà vẫn không thể giết được nhân vật chính thì sao?
Dù tôi có tức giận đến đâu, tôi cũng sẽ không thực sự tấn công cậu ta.
Mà kể cả có tấn công thật, thì tôi cũng chẳng thể giết nổi.
Tôi chưa bao giờ ghét ai đến độ sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì họ.
Và tôi sẽ không bao giờ làm vậy.
Tôi sẽ không làm vậy đâu nhỉ?
Không nên.
Suy cho cùng, mạng sống vẫn là thứ quý giá mà.
"Tôi sẽ để đồ ăn ở đây, cứ ăn khi đói nhé. Tôi sẽ quay lại đón em sau… Tốt nhất là em nên ở nhà cho đến lúc đó. Nếu tôi thấy em nằm vật ngoài đường lần nữa thì sẽ có rắc rối đấy."
"Được rồi, tạm biệt."
Tôi hơi cúi đầu chào bác sĩ khi anh ta rời khỏi nhà.
Dù tôi nghĩ mình không cần phải lịch sự đến mức đó.
Lạ thay, tôi chẳng có cảm xúc nhiều với bác sĩ.
Anh ta là một gã đáng ngờ, cho tôi chơi nhiều loại thuốc lạ, ít ra tôi cũng nên có chút thù hằn chứ.
[17 phút]
"Ah, đến giờ rồi."
Tôi đứng trơ ra một lúc rồi bừng tỉnh.
Dạo này hay lơ đãng bất chợt như vậy đã trở thành thói quen của tôi.
Tôi với lấy lọ thuốc mới.
Chất lỏng màu xanh lắc lư trong lọ.
Khác với loại thuốc trước, thuốc này có màu khiến nó trông hơi đáng sợ.
Tôi đo lượng thuốc trong ống tiêm.
Anh ta nói rằng nó sẽ gây nghiện hơn là sao nhỉ?
Chắc chẳng còn cách nào khác ngoài tự thử.
Tôi nghiêng ống tiêm.
Rồi chích kim vào cơ thể.
"Ưm…"
Cảm giác khó chịu do mũi kim gây ra kéo đến.
[6 giờ 32 phút]
Lượng thời gian còn lại bắt đầu tăng lên.
Nó tăng ít hơn so với lần tăng 8 giờ trước đó.
Phải chăng thời lượng ngắn hơn vì thuốc có chức năng bổ sung?
"Mmm…"
Tôi dần cảm thấy khá hơn.
Nếu thuốc cũ giống như nằm ườn trên giường, thì thuốc này như thư giãn trong suối nước nóng.
Không gì ở nhà có thể mang lại cảm giác dễ chịu như này.
Rất sướng.
Nhược điểm duy nhất là tác dụng chỉ kéo dài khoảng 6 giờ.
"Nhưng cái này có thật sự chữa được không…"
Trên bụng tôi vẫn còn vết bầm, nhưng ít nhất chạm vào không còn thấy đau.
Mà có lẽ cũng là nhờ thuốc.
Nó sẽ tự lành chứ?
Mmm. Tự nhiên thằng học sinh đó… là Edan, nhỉ?
Tôi muốn tìm và giết hắn ta.
Ah, thật đáng sợ khi cảm xúc của tôi ngày càng mãnh liệt.
Phải cẩn thận mới được.
Phải tránh kết cục nơi tôi liều lĩnh lao vào tấn công nhân vật chính để rồi phải nhận lấy cái chết.
Tất nhiên tất cả đều là lỗi của Han Si-hoo.
Nhân vật chính mới là kẻ có lỗi.
Dù vậy tôi vẫn không xem Han Si-hoo là kẻ thù truyền kiếp hay là đối thủ mà tôi phải hy sinh mạng sống để tiêu diệt.
Sẽ tốt biết mấy nếu chúng tôi làm hòa và sống yên ổn với nhau.
Lơ đãng trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại ngồi nhìn lên trần nhà.
***
Đến ngày thứ tư, tôi phải tự khen mình vì đã không lạm dụng thuốc.
Lời nói rằng thứ thuốc này rất dễ nghiện không phải lời đe dọa suông.
Tôi phải kìm nén sự thôi thúc muốn tiêm thuốc từng giờ.
Nhưng tôi đã chịu đựng được.
Không đời nào tôi lại nghiện loại thuốc đó.
Chứ không phải chơi đồ mất cảm giác hả