Bình tĩnh nào, tôi ơi ……!
Đúng là hành động mà cô ấy đang làm với tôi có thể được gọi là "gối đùi," nhưng đây chỉ là việc Hizakura lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi mà thôi.
Vì trong bếp và phòng khách không có chiếc gối nào cả, nhưng tôi không tin rằng cô ấy đang dùng đùi của mình để sự thay thế cho một chiếc gối ────!
“Hizakura này... Tớ hỏi cho chắc thôi, cậu có biết mình đang làm gì không?”
“Gối đùi chứ gì? Thường thì cậu luôn nhìn xuống tớ, nhưng bây giờ cậu lại đang nằm trên đùi của tớ, và cảm giác này thật mới mẻ.”
Trước hết, đây chắc chắn không phải là lúc để bận tâm xem cảm giác có mới mẻ hay không, và nếu không thấy mới lạ thì điều này cũng đã đủ kỳ lạ rồi.
Dù tôi nghĩ vậy, nhưng tôi thực ra không cảm thấy mệt mỏi chút nào, nên tôi nói với Hizakura về điều đó.
“Hizakura à, tớ thực sự rất khoẻ mà.”
“Thế sao mặt cậu lại đỏ lên vậy?”
“…..”
Đây đúng là một lựa chọn khó khăn.
Tôi có thể thành thật giải thích nguyên nhân khiến khuôn mặt mình đỏ bừng rằng đó là vì cơ thể của Hizakura ở quá gần tôi đi. Thế nhưng, tôi lại đứng trước hai lựa chọn: hoặc là rời khỏi chiếc đùi mềm mại này ──── hoặc là giấu nhẹm lý do khiến mặt mình đỏ, tiếp tục nằm trên đùi, và trải nghiệm một khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Dù là lựa chọn nào đi nữa, có vẻ như nó đều không phải là một lựa chọn tốt cho tôi.
Tuy nhiên, nếu tôi nghĩ kỹ lại, nói với một người con gái rằng mình ngại ngùng vì cơ thể của cô ấy là một điều khá là kỳ quặc... Nhưng nói dối về tình trạng sức khỏe và để cô ấy lo lắng cũng chẳng hề dễ chịu.
Sau một hồi đắn đo, tôi đưa ra câu trả lời ────
“Hizakura à, tớ khá là ngại khi nằm trên đùi cậu, vậy cậu có thể cho tớ nghỉ ngơi kiểu khác không?”
Đó là những gì tôi nói.
Lời nói này không chỉ che giấu lý do khiến mặt tôi đỏ, mà còn giúp tôi thoát khỏi cảnh nằm trên đùi cô ấy.
Tôi khá ấn tượng rằng mình đã nghĩ ra điều này một cách bất chợt, nhưng rồi Hizakura lại nói:
“Kanzaki-kun, cậu nghĩ việc nằm trên đùi tớ thật xấu hổ, phải không?”
“…… Ể?”
“A, xin lỗi, đó là một điều kỳ quặc,… nhưng tớ nghĩ cậu sẽ thấy ngại khi nằm trên đùi tớ.”
──── Ảo thật đấy.
Tôi nghĩ ít nhất thì mình sẽ không bị xấu hổ bởi những lời mình vừa nói, nhưng khi chúng được nhắc lại, tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Tôi vội vàng che đậy sự xấu hổ ấy.
“Không, tớ không xấu hổ lắm đâu.”
“Thật chứ? Vậy thì cậu có thể nằm thêm một lúc nữa đúng không?”
Vừa nói, Hizakura vừa nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Lúc này, tôi nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm.
Sau khi chấp nhận nằm trên đùi cô ấy cho đến khi Hizakura cảm thấy hài lòng, cô ấy nói tiếp:
“Thật lạ khi tớ chưa bao giờ có bạn trai trước đây, và bây giờ tớ lại đang làm gối đùi cho cậu, Kanzaki-kun.”
“... Tớ đoán vậy.”
Tôi có hơi xấu hổ khi có ai đó nhắc đến việc mình đang được gối đùi, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén và trả lời.
“Tớ muốn làm nhiều điều cho cậu hơn nữa, Kanzaki-kun.”
“Hôm nay cậu đã dạy nấu ăn cho tớ rồi, vậy là đủ rồi mà.”
“Không phải vậy đâu... còn nhiều điều khác nữa ────.”
Hizakura đỏ mặt khi đang cố gắng nói điều gì đó.
… Có vẻ vừa rồi mặt tôi cũng đỏ vì cảm giác cơ thể Hizakura ngay sát với mình, nhưng có lẽ không đỏ bằng mặt cô ấy lúc này.
“Hizakura, mặt cậu đỏ lắm, có chuyện gì vậy?”
“... Ừ, có chuyện gì thế nhỉ.”
“Hể?”
Tôi vô thức ngồi bật dậy trước câu nói của cô ấy, và rồi Hizakura hỏi:
“Này, Kanzaki-kun, tớ cũng muốn cậu làm gối đùi cho tớ, có được không?”
Trong một khoảnh khắc, tôi suýt thốt lên một tiếng ngạc nhiên, nhưng tôi cảm thấy thật bất công nếu tôi được gối đùi vì mặt mình đỏ, còn Hizakura thì không, vì thế tôi nói mà không để lộ sự bối rối:
“Được thôi... bất cứ khi nào cậu cảm thấy mệt, hãy nói với tớ.”
“... Cậu sẽ gối đầu cho tớ đến khi tớ cảm thấy khỏe lại đúng không?”
“... Ừm.”
“V-Vậy à... điều đó làm tớ vui lắm.”
Tôi ngồi với một tư thế vững chãi trên sofa, và lần này Hizakura đặt đầu lên đùi tôi, còn tôi thì lại phải làm gối đùi cho Hizakura.
Khi nhìn vào Hizakura đang nằm trên đùi mình, tôi tự hỏi... Hizakura có bao giờ dễ thương đến thế trước đây không?
Rồi tôi nhìn Hizakura đang nằm trên đùi mình và tự hỏi… Trước giờ Hizakura đã luôn dễ thương như vậy à?
Không chỉ vì vẻ ngoài của cô ấy; mặc dù đúng là cô ấy trông khác biệt một chút khi mặc thường phục, nhưng điều đó không thể làm lu mờ vẻ đẹp tuyệt mỹ của Hizakura.
…. Tại sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ?
Tôi đã nghĩ về điều đó khi đang cho Hizakura gối đùi, nhưng ngay cả những suy nghĩ đó cũng trở nên vô nghĩa khi tôi ngắm nhìn cô ấy, và lúc này, tôi chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc quý giá này.
Nhìn xuống là do main cao hơn Hizakura nên nói thế á Damn, một pha thoát pressing ấn tượng đến từ vị trí của main