Khi chúng tôi bước chân vào nhà Hizakura, cả hai liền tiến thẳng vào bếp, tôi cẩn thận bày biện các nguyên liệu để cô ấy có thể tận tình chỉ dẫn tôi cách nấu ăn.
Trong suốt chuyến mua sắm, chúng tôi đã nhất trí rằng hôm nay Hizakura sẽ dạy tôi cách chế biến món cà ri, một món ăn mà tôi chưa từng có cơ hội thử sức. Những nguyên liệu cho việc làm cà ri đã được sắp xếp gọn gàng trước mặt chúng tôi.
“Cà ri nghĩ thì có vẻ đơn giản để làm, nhưng thực ra lại phức tạp hơn cậu tưởng đấy, vì có rất nhiều loại nguyên liệu khác nhau, cậu hiểu không?”
”Thật vậy sao?”
“Đúng vậy, mình sẽ chỉ cho cậu cách chế biến các nguyên liệu nhé, Kanzaki-kun!”
“Cảm ơn cậu.”
Tôi nhanh chóng cầm dao lên và bắt đầu cắt cà rốt.
Khi tôi vừa hoàn thành việc cắt cà rốt, Hizakura với giọng điệu vui tươi nói
“Đúng rồi! Trông được đó!”
“Tớ thỉnh thoảng cũng thêm cà rốt cho bữa trưa của mình.”
“Vậy thì hãy thử cắt hành tây tiếp nào!”
“Hành tây à……”
Tôi không thường xuyên cắt hành, nhưng dù sao tôi cũng sẽ làm giống như với cà rốt và ────
“Khoan đã, Kanzaki-kun, cắt hành tây cũng có cách riêng đấy.”
“Thật sao?”
“Ừ, để mình làm ví dụ cho nè.”
Nói rồi, Hizakura khẽ nép vào sau lưng tôi, nắm lấy con dao mà tôi đang cầm và cắt củ hành tây ra làm đôi theo chiều dọc.
Nhưng ──── tôi phải thừa nhận rằng tôi cảm thấy rất rõ ràng về việc cơ thể của Hizakura đang áp sát vào lưng mình.
Nhìn vào biểu cảm của Hizakura, tôi nhận ra rằng đó không phải là cô ấy cố ý. Và quan trọng, điều cơ bản nhất khi nấu ăn, đặc biệt là khi sử dụng dao hay bếp lửa, là không nên để tâm đến bất cứ điều gì khác. Có lẽ Hizakura cũng không để ý đến điều đó.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không đang cầm dao trong tay. Khi cơ thể của Hizakura, những đường cong hoàn hảo ấy, ở quá gần tôi, ánh nhìn của tôi tự nhiên bị cuốn hút về phía cô ấy. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhớ ra rằng Hizakura đang tận tâm chỉ dạy tôi nấu ăn và cô ấy chỉ là một người bạn nữ không hơn không khác, vì vậy tôi quyết định nén lại những suy nghĩ ấy và giữ cho tâm hồn mình bình yên.
“Khi cắt hành tây, cậu nên cắt nó theo chiều dọc trước.”
“Tớ hiểu rồi… nhưng mà tại sao lại phải vậy?”
“Vì ở giữa củ hành có phần lõi, và cậu cần phải loại bỏ nó trước khi làm điều khác.”
“Ồ.”
Sau khi nói vậy, Hizakura đã khéo léo loại bỏ phần lõi của củ hành, từng động tác của cô toát lên thuần thục và chuyên nghiệp của mình.
Được rồi, Hizakura... làm ơn hãy nhanh chóng trả lại con dao cho tớ và giữ khoảng cách một chút đi ────.
"Tớ sẽ thái hành giúp cậu, vì cậu có vẻ rất bận rộn."
“Eh……?!”
Hizakura tiếp tục cắt hành như đã nói ──── nhưng nhờ vào sự thành thạo trong việc nấu nướng, cô ấy đã nhanh chóng hoàn tất việc cắt hành chỉ trong chốc lát. Khi tôi nhẹ nhàng đặt con dao xuống thớt, Hizakura nhanh chóng lùi xa khỏi cơ thể ngọc ngà của tôi……. Quả thật, suýt chút nữa là không ổn rồi!
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể dồn sự chú ý trở lại món ăn đúng lúc, nhưng sau đó Hizakura nhìn tôi và hỏi
“Sao vậy, Kanzaki-kun? Mặt cậu có vẻ hơi đỏ thì phải?”
“Eh? Ồ… không có gì, hơn nữa, chúng ta hãy nhanh chóng nấu ăn đi ────.”
“Không! Mình chưa từng thấy mặt Kanzaki-kun đỏ như thế bao giờ,… cậu không được khoẻ hả?”
Tôi không thể nào tin nổi rằng trong lúc Hizakura đang tận tâm nấu ăn cho tôi, mà tâm trí tôi lại bị lôi cuốn bởi một điều khác, và chính Hizakura—người đang ở ngay phía sau lưng tôi—trở thành tâm điểm chú ý của tôi.
“Không, tớ thực sự ổn mà.”
“Kanzaki-kun dường như quá cứng rắn khi nói vậy đó, nên thôi, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút đi.… Nào, được chứ?”
Hizakura nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào phòng khách.
Khi ngồi trên ghế sofa, Hizakura vỗ nhẹ vào đầu gối mình và nói
“Cậu có thể nằm ở đây nè, Kanzaki-kun.”
“…. Eh? ……Đợi đã, tớ thực sự ────.”
“Cậu cứng đầu thật đấy,… nhưng mình sẽ không để cậu làm theo ý mình khi cậu đang không được khoẻ đâu.”
Hizakura bắt buộc tôi ngồi xuống sofa và đặt đầu tôi lên đôi chân nõn nà của cô ấy.
Điều này có nghĩa là… có lẽ giờ đây tôi đang được nằm trên đùi của Hizakura!
Đoạn này khá khó hiểu, main nó đứng đó mà bận gì nhỉ:))?? (Sao cơ? Con thú trong người thức tỉnh rồi ư:)) ) Gối đùi trong truyền thuyết!!!!