Khi tôi tỉnh giấc, ánh mắt tôi lạc vào một trần nhà lạ lẫm.
Nó hoàn toàn khác với ánh đèn dịu dàng trong ngôi nhà của tôi... Dù cái đầu còn ngái nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đây chính là nhà của Hizakura.
“...Hmm?”
Tôi cảm thấy cánh tay trái của mình ấm áp và mềm mại hơn hẳn cánh tay phải, nên tò mò quay sang nhìn. Thật bất ngờ, Hizakura đang say giấc, ôm chặt lấy cánh tay trái của tôi.
Không hiểu sao, Hizakura lại ngủ say trong khi đang ôm cánh tay trái của tôi.
Rốt cuộc — tại sao lại như thế!?
Tôi vội vàng chặn lại dòng suy nghĩ sắp quay cuồng.
"Ngày hôm qua, mình chắc chắn đã ngủ trên nệm, còn Hizakura thì ở trên giường rồi mà... Vậy tại sao giờ đây lại nằm chung?"
Khi tôi tự hỏi về tình huống kỳ quặc này, Hizakura khẽ gọi tôi bằng giọng ngọt ngào.
“Kanzaki-kun...”
Cô ấy siết chặt cánh tay tôi hơn nữa, khiến tôi không thể nào rút ra khỏi vòng tay ấm áp ấy.
Khi nhìn vào đồng hồ trong phòng Hizakura, tôi nhận thấy vẫn còn chưa đến bảy giờ sáng... Dù đây là ngày thường, nhưng trước bảy giờ vào một ngày nghỉ vẫn còn khá sớm. Tôi không thể phá vỡ tình huống này mà không đánh thức Hizakura, vì vậy đành nhẹ nhàng lay vai cô ấy và gọi.
“Hizakura, sáng rồi đó.”
Một lát sau, Hizakura mắt nhắm mắt mở nói
“Kanzaki-kun, chào buổi sáng... Cậu dậy sớm quá, chưa đến bảy giờ đâu mà.”
“Tớ cũng cảm thấy tệ khi đánh thức Hizakura trong khi vẫn còn sớm, nhưng tớ muốn cậu giải thích tình huống này."
“...Tình huống?”
Ngay khi Hizakura nhận ra mình đang ôm lấy cánh tay trái của tôi, khuôn mặt cô ấy lập tức đỏ bừng, và cô ấy nhanh chóng rút người ra khỏi tôi.
“X-Xin lỗi cậu! Hôm qua, tớ không thể ngủ ngon và đã nằm bên cậu lúc tớ đang mơ màng!”
Hizakura nói một cách vội vàng, rồi lại gần tôi hơn, ánh mắt đầy ngại ngùng.
“Thật sự không phải là cố ý! Tớ không nên chui vào nệm của Kanzaki-kun mà không xin phép rồi ôm cậu, nhưng nếu cậu bắt đầu ghét tớ thì...”
“Bình tĩnh nào, tớ không có giận cậu.”
“Thật không?”
“Đúng vậy.”
Khi tôi nói vậy, vẻ mặt Hizakura trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tôi không khỏi cảm thấy áy náy khi phải nói với Hizakura như vậy, nhưng với vai trò là người đang tư vấn về tình yêu cho cô ấy, tôi hiểu rằng mình cần phải thẳng thắn bày tỏ, nên đã quyết định nói ra những điều mà tôi cần chia sẻ.
“Chỉ là, tớ vẫn lo lắng cho cậu.”
“Lo lắng...?”
“Đôi khi, Hizakura không thật sự cẩn thận.”
“Điều đó không đúng, tớ vẫn nhận được lời tỏ tình từ các cậu con trai. Nhưng cho dù họ có thông minh hay đẹp trai đến đâu, tớ vẫn chú trọng đến tính cách của họ mà.”
“Nhưng khi cậu mời tớ ở lại qua đêm và lần này lại chui vào nệm của tớ, thì tớ nghĩ cậu nên cẩn trọng hơn một chút.”
"Chẳng phải tớ đã nói rằng mình nhìn nhận con người dựa trên tính cách của họ sao? Chính vì vậy, tớ không bao giờ mời một ai khác đến ngủ qua đêm hay bò vào chăn với bất kỳ ai ngoài Kanzaki-kun… Lần này, khi tớ chui vào chăn, tớ gần như không ý thức được điều đó suốt nửa thời gian. Dù vậy, tớ có thể khẳng định rằng tớ sẽ không bao giờ làm điều đó với bất kỳ ai khác ngoài Kanzaki-kun đâu!”
Tôi lo lắng cho Hizakura vì nhiều lý do khác nhau, nhưng khi nhìn vào mắt cô ấy, tôi nhận ra rằng lời nói của cô không chứa đựng sự giả dối, nên tôi cảm thấy yên tâm hơn.
“Tớ hiểu rồi... Xin lỗi vì đã nói như vậy vào buổi sáng.”
“Không, đó là lỗi của tớ... Này, Kanzaki-kun, từ khi tớ bắt đầu xin lời khuyên từ cậu về tình yêu, tớ thực sự đã thay đổi.”
“Thay đổi...?”
“Đúng vậy, trước đây tớ thường cảm thấy xấu hổ khi tiếp cận người mình thích, nhưng giờ thì... thật vui, và tớ cảm thấy rằng mình đang dần xích lại gần hơn với người đó hơn."
—–….?
Nó là gì? Cảm giác này…. Tôi cảm thấy đây là lúc mình nên nói, “Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu” mà không chút chần chừ do dự.
Nhưng.....
“Kanzaki-kun?”
“Thật nguy hiểm…,” tôi thầm nghĩ, cố gắng che đậy đi thứ cảm xúc mơ hồ này khỏi Hizakura trong khoảng khắc này.
“Không có gì... tớ sẽ tiếp tục ủng hộ cậu.”
“Ừ!”
Hizakura mỉm cười tươi tắn.
Điều đang chờ đón tôi ở phía là một mối quan hệ giữa Hizakura và người mà cô ấy yêu.
Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ───
“...”
Tôi quyết định rằng nếu cứ tiếp tục với suy nghĩ này, nó sẽ cản trở bất kỳ lời khuyên nào về tình cảm từ Hizakura trong tương lai, vì vậy tôi lập tức xua tan suy nghĩ đó khỏi tâm trí mình.
Thế nhưng, thật khó để tách biệt cảm xúc ngay lập tức. Khi tôi thưởng thức món cà ri mà mình nấu hôm qua tại nhà Hizakura cho bữa sáng, lòng tôi vẫn nặng trĩu những suy nghĩ.
──── Và rồi, tại cửa ra vào nhà Hizakura.
“Hizakura, hôm qua và hôm nay thật sự rất vui, cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Tớ cũng vui lắm!”
Chỉ cần nhìn nụ cười rạng rỡ của Hizakura, những cảm xúc khó chịu trong lòng tôi lập tức tan biến. ... Hizakura thật sự thu hút đến vậy sao.
“Kanzaki-kun! Nếu cậu thích, lần tới hãy ở lại nhà tớ thêm lần nữa nhé...?”
“Được thôi.”
“Yay...! Vậy thì, Kanzaki-kun, hẹn gặp cậu ở trường ngày mai nhé!”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Sau đó, tôi mở cửa chính và bắt đầu trở về nhà mình.
Nếu cách duy nhất để thấy nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt Hizakura là khi mối tình của cô ấy với người cô ấy yêu trở thành hiện thực…… thì tôi sẽ hết lòng ủng hộ, miễn là điều đó có thể mang lại niềm vui cho Hizakura,──── dẫu rằng ngay cả khi tôi phải chịu đựng vì điều đó.
Cảm giác ấy, tới khi nào tôi mới được trải nghiệm nhỉ…