“Kanzaki-kun! Hôm nay cậu rảnh không? Nếu cậu muốn, chúng ta có thể đi chơi với nhau lần nữa.”
Vừa tan học, Hizakura ngồi cạnh cất giọng vui vẻ gọi tôi.
Hôm nay tôi không có kế hoạch gì, và nếu là trước đây, chắc chắn tôi đã đồng ý ngay mà không suy nghĩ nhiều… nhưng chỉ riêng bây giờ.
"Xin lỗi, nhưng hôm nay mình có việc rồi."
"Ồ... Vậy à."
Khi tôi nói dối để từ chối lời mời của Hizakura, cô ấy trông có vẻ hơi buồn.
Tất nhiên, tôi không bịa chuyện này để nhìn thấy gương mặt buồn bã của cô ấy, mà là vì tôi nghĩ đến lợi ích cả tôi và Hizakura.
Dù chúng tôi có tiếp tục thân thiết đến đâu, thì cuối cùng vẫn sẽ có một sự thật phũ phàng chờ đợi tôi ở cuối con đường…
Trong trường hợp đó, cho đến khi Hizakura kết hôn với người mà cô ấy yêu, việc giữ một khoảng cách thích hợp là điều nên làm. Và sau khi Hizakura đã kết hôn với người cô ấy chọn, việc duy trì mối quan hệ bạn bè ở mức không can thiệp vào mối quan hệ tình cảm của họ sẽ là lựa chọn tối ưu nhất.
Tôi vẫn có thể làm bạn với Hizakura ngay cả khi cô ấy có bạn trai, và chúng tôi thực sự chỉ có thể là bạn.
Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô ấy lúc này, lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu, vì vậy tôi nói.
"Nếu cậu rảnh sau giờ học, sao không mời người cậu thích đi chơi và tìm hiểu cậu ta nhiều hơn?"
"… Nhưng Kanzaki-kun đã bận thì làm sao mà mình có thể tìm hiểu được chứ."
Hizakura nói nhỏ.
"Hizakura, vừa rồi ───?"
Tôi không nghe rõ nên định hỏi lại, nhưng cô ấy lắc đầu và nói.
"Không có gì, nếu cậu bận thì hôm nay thì chắc là không tiện… Vậy hẹn gặp cậu ngày mai nhé."
"...Ừ, mai gặp lại."
Chúng tôi nói lời tạm biệt với nhau và ai về nhà nấy.
Chỉ vì từ chối lời mời của Hizakura với một lý do giả dối mà suốt cả ngày hôm nay cả lòng tôi trĩu nặng.
Tuy nhiên, nếu cảm giác đau buồn này xuất hiện, thì có lẽ quyết định từ chối lời mời của Hizakura hôm nay là lựa chọn đúng đắn.
Tôi tự nhủ điều đó và quyết định đi ngủ sớm hơn thường lệ.
◇ Góc nhìn của Hizakura Makoto ◇
"Ah~ mình không thể hiểu nổi Kanzaki-kun đang nghĩ gì!"
Tôi hét lên trong phòng khi về đến nhà.
Hôm qua, khi cậu ấy ở lại nhà mình, mọi thứ có vẻ rất tốt đẹp. Vậy mà hôm nay, tại sao Kanzaki-kun lại tỏ ra như đang tránh mặt mình chứ?
Có thể cậu ấy thực sự có việc, nhưng hôm nay Kanzaki-kun có điều gì đó khác lạ so với mọi khi.
Tôi tự hỏi liệu mình có làm gì khiến cậu ấy không thích mình mà không nhận ra không... Và khi lục lọi lại ký ức, tôi chợt nhớ ra────
“Ah…….”
Tôi lập tức nghĩ ngay đến việc đó.
Là vì sáng hôm qua, khi Kanzaki-kun vẫn còn ngủ, dù nửa tỉnh nửa mê, mình đã chui vào chăn cậu ấy và ôm chặt cánh tay cậu ấy sát vào người mình.
"Có lẽ vì thế mà cậu ấy nghĩ mình là người dễ dãi... Nhưng Kanzaki-kun chắc không thích những chuyện như vậy... Nhưng mà! Mình đâu có làm thế với ai khác ngoài Kanzaki-kun, và mình cũng không nghĩ mình là người dễ dãi, ngay cả với cậu ấy. Mình không phải vậy… đúng không?"
Tôi thoáng nghĩ đến khoảnh khắc đêm đó khi Kanzaki-kun đẩy mình ra.
Nếu Kanzaki-kun có ý định tiến thêm một bước, có lẽ mình cũng sẽ….
"──── Đúng là như vậy sao!?"
Dù miệng nói thế, nhưng tôi lắc đầu mạnh mẽ phủ nhận.
Việc muốn làm điều đó với người mình thích là hoàn toàn tự nhiên, và điều đó không có gì là dễ dãi cả! Đó chỉ là thói quen xấu của mình khi để suy nghĩ bay xa mỗi khi nghĩ về Kanzaki-kun mà thôi… Tôi quyết định bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận một lần nữa.
Kanzaki-kun có nói rằng cậu ấy nhìn nhận tôi như một người khác giới, nhưng sau đó lại trông có vẻ rất đau khổ.
"Chắc chắn cậu ấy không ghét mình vì chuyện đó. Nếu ghét mình, cậu ấy đã không nói những lời như vậy. Và dù biết rằng mình đã ôm cậu ấy khi cậu ấy đang ngủ, cậu ấy vẫn tử tế và lo lắng cho mình, thậm chí còn ăn sáng cùng mình... nên mình không nghĩ đó là lý do cậu ấy ghét mình."
Thực lòng mà nói, nếu Kanzaki-kun thực sự ghét mình, có lẽ mình sẽ đau lòng đến mức không thể bình phục được, nên mình không muốn nghĩ đến điều đó.
… Nhưng nếu không phải vậy...
"Tại sao Kanzaki-kun lại đột nhiên tránh mặt mình?"
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có cố ý né tránh mình không…
"Chuyện đó dường như cũng không hợp lý lắm…."
Sau đó, tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm ra câu trả lời.
Vì đã sử dụng đầu óc quá nhiều, nên tôi quyết định đi ngủ sớm hơn thường lệ hôm nay. Và sáng hôm sau, trên sân thượng.
Sau khi suy nghĩ rất nhiều vào ngày hôm qua, tôi đã nghĩ ra điều muốn thảo luận với Kanzaki-kun, nên tôi quyết định nói với cậu ấy ngay lúc này.
"Kanzaki-kun, hôm nay tớ có chuyện muốn hỏi về tình cảm… Nếu người mình thích đột nhiên tránh mặt mình, mình nên làm gì đây?"
Có hả:)) ??? Này khác gì thiếu một câu nữa là người tớ thích là cậu đâu:))